Hóa thân Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới góc nhìn của nhân vật này. Những lời bộc bạch về cuộc đời, về sự ghen tuông và mù quáng khiến người chồng đánh mất gia đình và sự ân hận khôn nguôi. Câu chuyện này trong Ngữ văn 9 Chân trời sáng tạo nhắn nhủ mỗi người hãy tin tưởng và cho người bạn đời của mình cơ hội giải thích.

Table of Contents

Dàn ý Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Dàn ý tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương được kể lại dưới góc nhìn của nhân vật Trương Sinh – Chồng của Vũ Nương. Sự ghen tuông mù quáng của chính người chồng đã đẩy một gia đình hạnh phúc rơi vào bi kịch lìa xa, âm dương cách biệt. Đến khi nhận ra sự thật thì đã quá muộn màng và không thể cứu vãn.

đóng vai nhân vật trương sinh kể lại chuyện người con gái nam xương
Đan ý Chuyện người con gái Nam Xương dưới góc nhìn nhân vật Trương Sinh

Tác phẩm này xuất hiện trong cả Văn 9 Kết nối tri thức và Chân trời sáng tạo. Sau đây sẽ là dàn ý học sinh có thể dựa vào để triển khai nội dung:

Mở bài: Nhân vật Trương Sinh hồi tưởng lại sự việc nhiều năm về trước, nhớ về những hình ảnh hạnh phúc bên vợ. Cảm giác day dứt hối hận vì sự ghen tuông mù quáng khiến Vũ Nương uất ức lìa đời.

Thân bài

Trương Sinh đi lính, khi trở về nghi ngờ vợ gian díu với người khác, Vũ Nương trầm mình giải oan:

  • Vợ tôi, Vũ Nương – Vũ Thị Thiết là cô gái xinh đẹp nết na. Vì yêu mến tính cách dịu hiền, cha mẹ đã mai mối gả nàng cho tôi.
  • Cuộc sống hạnh phúc chưa bao lâu thì tôi đi lính, lúc này nàng đang có mang.
  • Khi trở về, mẹ đã mất, con đã lớn. Con trai thường xuyên nói mỗi đêm đều có người đàn ông đến, mẹ bảo đó là bố.
  • Nghi ngờ vợ không trong sạch, tôi ra sức chì chiết đay nghiến mà không cho nàng giải thích.
  • Vợ tôi không chịu được sự ghẻ lạnh nghi ngờ nên đã gieo mình xuống sông tự vẫn.

Nỗi oan của Vũ Nương được làm sáng tỏ và sự hối hận của Trương Sinh:

  • Đứa con trai chỉ vào bóng người hắt trên ngọn đèn dầu và nói bố lại đến.
  • Tôi nhận ra mình đã nghi oan cho vợ và sai lầm khi không cho cô ấy cơ hội giải thích.
  • Cảm giác hối hận, đau khổ.

Trương Sinh gặp gỡ Phan Lang và lập đàn giải oan cho vợ:

  • Phan Lang tìm gặp tôi nói về cuộc hội ngộ với Vũ Nương tại động rùa của Linh Phi.
  • Vũ Nương nhờ tôi lập đàn giải oan cho nàng trên sông Hoàng Giang – nơi nàng trầm mình tự vẫn. Hình bóng nàng xuất hiện sau 3 ngày 3 đêm.

Kết bài

Nhấn mạnh sự ân hận của Trương Sinh và đưa ra lời khuyên dưới góc nhìn của nhân vật.

TOP 15 mẫu hóa thân Trương Sinh kể Chuyện người con gái Nam Xương

Câu chuyện được The POET magazine kể lại dưới góc nhìn của Trương Sinh thể hiện sự đau xót, ân hận và nuối tiếc. Có những sai lầm khi đã xảy ra sẽ không có cơ hội để sửa chữa. Đây chính là nỗi đau mà Trương Sinh phải chịu khi không tin tưởng người vợ tào khang.

Mẫu 1 – Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Tôi là Trương Sinh, một người chồng tồi, một người cha tệ. Chỉ vì sự ngu muội, ghen tuông vô cớ, tôi đã đẩy gia đình vào vực thẳm chia chắc, con không được gần mẹ, vợ không được gần chồng. Câu chuyện sắp kể sau đây chính là nỗi day dứt bản thân chưa từng có thể buông bỏ suốt 30 năm và vẫn ám ảnh tôi mỗi đêm về, khi nhìn thấy cái bóng của mình lặng lẽ in trên vách.

Năm 20 tuổi, tôi cưới Vũ Thị Thiết – cô gái ngoan hiền nết na làng bên. Mọi người ân cần gọi nàng là Vũ Nương. Vợ tôi chăm chỉ hiền lành, chu toàn với mẹ chồng, yêu thương chồng, công việc quán xuyến gọn gàng chỉn chu.

đóng vai trương sinh kể lại chuyện người con gái nam xương ngắn gọn
Tôi nhận ra người đàn ông đến hàng đêm chỉ là chiếc bóng

Sau vài tháng, vợ tôi mang bầu cũng là thời điểm triều đình có lệnh gọi đi lính. Bản thân là trai tráng, dù gia đình chỉ có 1 mình tôi nhưng không thể tránh khỏi việc tòng quân. Ngày ra đi, mẹ lo lắng khôn nguôi, vợ nước mắt ngắn dài khiến bản thân tôi lòng đau như cắt nhưng không thể chống lệnh.

Sau 2 năm trở về được tin mẹ đã mất, trong lòng tôi trống rỗng. Tuy nhiên, cậu con trai 2 tuổi tên Đản cũng khiến bản thân nguôi ngoai. Làng trên xóm dưới hết lòng ca ngợi Vũ Nương chăm lo gia đình, hiếu thuận mẹ chồng cũng khiến tôi mát mày mát mặt.

Chuyện bất hạnh bắt đầu khi tôi đưa Đản ra thắp hương mộ mẹ và bảo con gọi cha. Đản nói tôi không phải cha, vì cha đêm nào cũng đến. Mẹ đi cũng đi, mẹ ngồi cũng ngồi nhưng chưa bao giờ bế con. Điều này khiến tôi nổi cơn tam bành với vợ, ra sức trì triết mà không cho nàng cơ hội giải thích.

Không chịu được sự lạnh nhạt ghen tuông của tôi, Vũ Nương trầm mình xuống Hoàng Giang tự tử. Tôi vẫn thuê người tìm xác vợ nhưng không thành nên dần dần câu chuyện cũng nguôi ngoai. Dù sao bản thân vẫn cảm thấy, việc nàng phản bội trong thời gian tôi đi lính với một kết cục như vậy cũng không phải là quá đáng.

Một đêm cha con đang ngồi dưới ngọn đèn dầu, Đản hét lên “Cha Đản lại đến” và chỉ cái bóng của tôi trên vách. Đến lúc này tôi mới biết mình đã nghi oan cho vợ khiến nàng không muốn trở về, không muốn tôi tìm thấy dù chỉ là cái xác lạnh.

Một thời gian, có người tên Phan Lang đến gặp. Anh ta kể câu chuyện mình thoát chết do được Linh Phi cứu ở động rùa. Tại đây, Phan Lang đã gặp vợ tôi và kể lại câu chuyện. Nàng nhờ anh ta nhắn tôi lập đàn giải oan ngay chỗ nàng đã trầm mình.

Biết bản thân đã phạm sai lầm không thể cứu vãn, dù không tin vào câu chuyện của Phan Lang nhưng tôi vẫn thực hiện theo với mong muốn có thể gặp được vợ lần cuối. Sau 3 ngày 3 đêm cuối cùng nàng cũng hiện về như một lời tha thứ. Thế nhưng bản thân tôi mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.

Câu chuyện cuộc đời tôi chỉ vì ghen tuông mù quáng mà đánh mất gia đình, đánh mất người vợ tào khang. Nếu đang có một hạnh phúc, khuyên bạn cần biết trân trọng, tin tưởng lẫn nhau để không rơi vào hoàn cảnh bi đát như tôi.

Mẫu 2 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Tôi là Trương Sinh, lấy vợ là Vũ Nương – Vũ Thị Thiết. Câu chuyện sắp kể về chính cuộc đời và những sai lầm của mình sẽ là lời cảnh tỉnh cho những ông chồng gia trưởng, ghen tuông mù quáng. Hãy đọc và suy ngẫm để không rơi vào hoàn cảnh như tôi với sự ân hận day dứt suốt năm tháng.

Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng chính là câu chuyện ngàn đời. Năm 20 tuổi, tôi lấy vợ là Vũ Thị Thiết khi nàng vừa tròn 18. Cô gái làng bên nổi tiếng ngoan hiền xinh đẹp là mục tiêu của rất nhiều chàng trai đã đồng ý với sính lễ nhà tôi. Cưới được nàng về khiến mẹ tôi rất vui và bản thân mình cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Vũ Nương thực sự là một người con dâu hiền vợ thảo. Nàng chăm lo cho gia đình trọn vẹn và chu toàn nên làng trên xóm dưới ai cũng hết lời ngợi khen. Cuộc sống bình yên chưa được bao lâu thì giặc Chiêm xâm chiếm nên tôi phải đi tòng quân. Thời điểm này nàng cũng đã cấn bầu.

Trước giờ ra đi nghe những lời dặn dò của mẹ và tâm sự của vợ mà lòng tôi chua xót. Thân chị muốn nhanh chóng Hoàn thành nghĩa vụ đánh đuổi quân xâm lược để trở về đoàn tụ cùng gia đình vợ con. Chiến tranh liên miên sau ba năm cũng tan và cũng là ngày tôi trở về với quê hương.

Mới về đến cổng làng đã nghe tin mẹ qua đời. Chỉ kịp nói với vợ vài câu, tôi và con trai tên Đản định ra thắp hương cho mẹ nhưng nó nhất định không theo. Nó cũng không gọi tôi là cha vì nói rằng cha nó đêm nào cũng đến.

Nghe được điều này, máu nóng trong người nổi lên sùng sục. Sau đó là những chuỗi ngày tôi đay nghiến, hành hạ vợ nhưng lại không nói cho nàng biết nguyên nhân. Tôi đuổi nàng ra khỏi nhà, hôm sau nhận được tin nàng đã nhảy sông Hoàng Giang tự vẫn rửa oan.

Nghe dân làng kể lại những ngày tháng tôi không có nhà, Vũ Nương đã chăm lo gia đình ra sao, giữ mình ra sao, bản thân tôi nửa tin nửa ngờ. Vì con trẻ sẽ không bao giờ biết nói dối. Trước hành động quyết liệt của nàng, để giữ trọn tình nghĩa, tôi cũng thuê người mò tìm xác nhưng nhiều ngày đều không thấy, tôi bỏ cuộc.

Một đêm khi hai cha con đang ngồi ăn cơm thì Đản ăn lại chỉ vào chiếc bóng của tôi trên tường và nói “Cha Đản lại đến rồi”. Đây chính là giây phút khiến bản thân cảm thấy bàng hoàng và sụp đổ. Hóa ra vì quá nhớ chồng và dỗ con, vợ tôi đã xem chiếc bóng của mình là tôi. Thế nhưng giờ này, hối hận không thể thay đổi được gì, tôi và con đã mất nàng mãi mãi.

Một ngày, có người đàn ông tên Phan Lang tìm đến. Anh ta kể câu chuyện gặp được vợ tôi ở động Linh Phi. Nàng nhờ Phan Lang nhắn tôi lập đàn giải oan thì mới có thể trở về. Sau 3 ngày 3 đêm bên sông Hoàng Giang nơi nàng tự vẫn cuối cùng cha con tôi cũng có thể thấy hình bóng nàng. Thế nhưng, Vũ Nương đã không quay lại, nàng cùng kiệu hoa võng lọng bay khuất vào màn sương.

Câu chuyện là lời cảnh tỉnh cho những ai có thói đa nghi, ghen tuông mà chưa tìm hiểu sự tình như tôi. Đừng để khi mọi chuyện quá muộn mới hối hận thì bạn đã mất đi rất nhiều điều quý giá.

Mẫu 3 – Đóng vai nhân vật Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Năm 20 tuổi, Trương Sinh là tôi cưới Vũ Thị Thiết – gọi nàng là Vũ Nương. Lấy vợ, không chỉ không thể mang lại cho nàng cuộc sống bình yên mà còn khiến nàng chịu oan ức tủi nhục phải trầm mình tự vẫn. Đây chính là điều khiến 20 năm qua bản thân tôi chưa từng có một giấc ngủ yên dù đã được nàng tha thứ.

Cuộc hôn nhân cha mẹ sắp xếp nhưng môn đăng hậu đối, chúng tôi cưới nhau xóm làng chúc tụng ngợi ca. Vũ Nương hiền lành nết na xinh đẹp, giỏi quán xuyến. Tôi gia đình có điều kiện, cao to vạm vỡ làm đâu bén đó. Cưới nhau hơn 1 năm nàng có bầu con đầu lòng là thời điểm tôi có lệnh gọi tòng quân đánh giặc Chiêm.

Giờ đi lưu luyến tiễn biệt, nàng chỉ biết dặn tôi giữ gìn sớm trở về đoàn tụ. Chiến tranh liên miên 2 năm cũng kết thúc, tôi về làng thì nghe tin mẹ mất. Đưa con ra thăm mộ mẹ, thằng bé nhất định không chịu gọi cha và còn nói, cha nó đêm nào cũng đến.

Nghe đến đây, máu ghen nổi lên đến đỉnh đầu, tôi về nhà tra khảo nhưng vợ chỉ kêu oan. Nàng hỏi ai vu oan, tôi cũng không nói chỉ bóng gió ghen tuông rồi đuổi nàng ra khỏi nhà. Tờ mờ sáng, có người dân đi giặt ở bên sông hớt hải chạy về báo vợ tôi đã nhảy Hoàng Giang trầm mình.

Nghe dân làng kể chuyện nàng chăm sóc mẹ già con thơ, một lòng chờ chồng ở nhà, tôi có chút hối hận. Nhiều ngày lang thang tìm xác nàng nhưng đều vô vọng. Con thơ đêm đêm khóc ngất đòi mẹ nhưng bản thân tôi không thể giải thích với nó thế nào.

Một đêm, con trai chỉ lên tường và nói cha đến. Lúc này tôi mới hiểu nguồn cơn sự việc về người đàn ông đêm nào cũng đến. Bản thân biết đã trách nhầm vợ nhưng lại không thể làm gì để chuộc lỗi. Hằng đêm, tôi đều không thể ngủ yên khi nhớ lại những lời lẽ xúc phạm, lăng nhục đã từng thốt lên với nàng.

Bẵng đi một thời gian, một người tên Phan Lang tìm đến. Anh ta nói đã gặp được Vũ Nương ở động Linh Phi. Nàng nhắn tôi, nếu biết nàng bị oan, hãy lập đàn giải thì sẽ có cơ duyên gặp lại. Sau 3 ngày 3 đêm túc trực bên Hoàng Giang cuối cùng tôi cũng gặp được thê tử.

Thế nhưng nàng chẳng trở về mà thoắt ẩn hiện rồi biến mất sau màn sương. Nhưng tôi biết, cuối cùng nàng cũng về, nghĩa là đã tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi phạm phải. Vậy thì đến bao giờ tôi mới có thể tự tha thứ cho chính mình.

Mẫu 4 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương ngắn gọn

Trương Sinh tôi sống đến từng tuổi này nhưng suốt 30 năm qua chưa từng có ngày nào cảm thấy bình yên. Kết cục này là xứng đáng với những gì tôi đã gây ra cho vợ mình – Vũ Nương. Hãy nghe câu chuyện để rút ra bài học cho mình.

Tôi và Vũ Nương cưới nhau khi tôi 20, nàng 18. Cô gái xinh đẹp tài sắc đủ công dung ngôn hạnh mang đến niềm hạnh phúc cho gia đình. Hơn 1 năm sau, nàng mang thai con đầu lòng cũng là thời điểm tôi đi tòng quân.

Nhập vai Trương Sinh kể lại câu chuyện ngắn nhất
Vì ghen tuông mù quáng tôi đã đẩy người vợ tào khang vào chỗ chết

2 năm trở về, mẹ mất, con thơ. Nỗi đau gấp bội khi nghe con nói đêm nào cũng có người đàn ông đến nhà. Tôi đã mờ mắt, không còn lý trí mà quay ra đay nghiến nghi ngờ vợ khiến nàng phải nhảy sông tự vẫn. Câu chuyện vỡ lẽ khi con trai chỉ vào chiếc bóng trên tường và nói bố đến. Lúc này tôi mới biết bản thân đã nghi oan cho vợ, nhưng đâu còn cơ hội hối hận.

Một hôm có Phan Lang đến tìm tôi, anh ta kể câu chuyện thoát chết và gặp được Vũ Nương dưới động rùa. Nàng nhờ họ Phan về báo tôi lập đàn giải oan cho nàng bên bờ sông. Đàn lầm 3 ngày đêm thì Vũ Nương hiện về, nàng tha thứ cho tôi nhưng mãi mãi không về nhân gian được nữa.

Câu chuyện đã 30 năm nhưng chưa ngày nào khiến bản thân tôi yên ổn. Con người ai cũng có sai lầm, nhưng đừng phạm phải những điều đáng tiếc khiến bản thân mãi mãi không còn cơ hội sửa sai.

Mẫu 5 – Hóa thân Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Cuộc đời mỗi người một câu chuyện, ai cũng có sai lầm, ai cũng có nỗi niềm riêng. Nhưng sai lầm khiến người thương yêu ra đi mãi mãi như tôi là điều không thể tha thứ được.

Tôi là Trương Sinh, sống cùng mẹ già tại một ngôi làng nhỏ. Gia đình có của ăn của để nên cũng được em là khá giả trong vùng. Đến tuổi lấy vợ, bà mai làm mối cho nàng Vũ Thị Thiết xinh đẹp hiền lành. Chúng tôi sống êm ấm thuận hòa và chuẩn bị đón thành viên mới chào đời.

Tuy nhiên, giặc Chiêm xâm chiếm bờ cõi nên tôi phải tòng quân khi chưa được nhìn mặt con. 2 năm trôi qua, khi trở về, con trai đã lớn còn mẹ đã mất. Dẫn con ra thăm mộ mẹ tôi lại nhận được tin sét đánh ngang tai.

Đứa trẻ tên Đản nhất định không gọi tôi là cha. Nó còn nói, cha nó hôm nào cũng đến nhưng chẳng nói lời nào. Những nghi kỵ trong đầu dồn nén khiến tôi mất lý trí, không nghe vợ giải thích mà đánh đuổi nàng đi mặc cho nàng khóc lóc van xin kêu oan. Cuối cùng, nàng chọn cái chết để giải oan cho chính mình.

Lúc tôi biết được sự thật, người cha được Đản nhắc đến chỉ là cái bóng trên tường thì bản thân hoàn toàn sụp đổ. May thay, một người tên Phan Lang chết hụt lạc vào động rùa đã tìm đến, anh ta nói đã gặp được vợ tôi ở đó. Nàng nhờ nhắn lại, hãy lập đàn giải oan bên bờ sông, nàng sẽ về.

Bán tín bán nghi nhưng khi nhìn thấy cây trâm Vũ Nương vẫn cài, tôi đã làm theo. Cuối cùng nàng cũng hiện về nhưng chỉ thấy bóng hình. Nàng tha thứ cho tôi nhưng bản thân không thể quay về nhân gian sinh sống được nữa. 20 năm qua, chỉ có 2 cha con ngày đêm mong nhớ, tôi cũng chẳng thể nói sự thật với con về cái chết của mẹ nó.

Đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời khiến tôi không thể tha thứ cho mình. Hãy luôn sáng suốt, tin tưởng người bạn đời, đừng để đi vào vết xe đổ của tôi thì có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Mẫu 6 – Hãy đóng vai Trương Sinh và kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận

Tôi là Trương Sinh, vợ tôi là Vũ Thị Thiết (thường gọi Vũ Nương). Nàng ngoan hiền thật thà và chu toàn công việc nên gia đình sống hòa thuận yêu thương. Cưới nhau 1 năm chúng tôi có tin vui. Thời điểm này tôi cũng có lệnh đi lính từ triều đình.

Ba năm sau trở về được tin mẹ mất, tôi rất đau buồn và gọi con trai 2 tuổi (Đản) đi viếng mộ bà. Khi nói chuyện với con tôi mới biết, hàng đêm đều có một người đàn ông đến nhà, vợ tôi bảo với con đó là cha. Người cha này kỳ lạ, không nói không cười, chỉ mẹ làm gì thì làm theo.

Biết được điều này tôi đã vô cùng phẫn nộ và dồn hết mọi bực tức lên vợ. Tôi không cho cô ấy cơ hội giải thích câu chuyện và đuổi nàng ra khỏi nhà. Đêm hôm đó một người hàng xóm hớt hải chạy đến báo tin thấy Vũ Nương Trầm mình xuống sông Hoàng Giang tự tử.

Tôi phát hiện ra mình đã hiểu nhầm Vũ Nương vào một ngày cha con đang trò chuyện. Đản chỉ vào bóng tôi trên tường và nói cha lại đến. Lúc này tôi mới biết, hóa ra để vơi đi nỗi nhớ và trả lời khi con hỏi, nàng đã xem hình bóng mình là chồng, là cha. Tuy nhiên, ân hận cũng đã muộn khi không thể quay trở về làm lại quá khứ.

Một ngày, có người đàn ông cùng làng tên Phan Lang tìm đến. Anh ta kể câu chuyện đã hội ngộ cùng Vũ Nương dưới động tiên. Nàng nhờ họ Phan về báo với tôi, lập cho nàng đàn giải oan bên sông thì nàng sẽ trở về. Khi nhìn thấy cây trâm tóc vợ vẫn dùng tôi mới tin đây là sự thật.

Đàn giải oan 3 ngày 3 đêm cuối cùng cũng thấy bóng dáng vợ. Tuy nhiên, nàng đã khước từ mong muốn trở về trần gian để tôi chuộc lỗi. Cuối cùng, chỉ vì sự ghen tuông mù quáng mà tôi đã mất đi người vợ hiền và nỗi đau không thể diễn tả.

Trương Sinh tôi vô cùng ân hận vì những gì mình đã làm. Nếu thời gian quay lại, nhất định tôi sẽ cho nàng cơ hội giải thích. Có lẽ gia đình giờ này vẫn luôn êm ấm bình an. Sự ân hận suốt bao năm qua đã khắc sâu vào xương tủy. Cho dù hóa thân muôn kiếp chắc chắn cũng không thể khiến bản thân tôi được thanh thản ngày nào.

Mẫu 7 – Nhập vai Trương Sinh kể lại câu chuyện ngắn nhất

Bóng nàng cứ xa mãi mặc cho tiếng thằng bé Đản gọi lạc giọng, mặc cho nước mắt tôi lưng tròng… Đây có lẽ là kết cục xứng đáng dành cho người chồng tệ là tôi. Câu chuyện cuộc đời được kể ra đây mong đừng ai mắc phải.

Tôi và Vũ Thị Thiết cưới nhau làng trên xóm dưới chúng mừng. Tôi gia đình khá giả, có điều kiện. Nàng nhà nghèo nhưng gia giáo, công dung ngôn hạnh đủ cả. Cuộc sống có lẽ cứ thế bình thản trôi nếu năm đó giặc Chiêm không xâm chiếm bờ cõi, triều đình có lệnh gọi đi lính.

2 năm trở về, con trai đã 2 tuổi, mẹ già đã mất. Nỗi đau nhân lên khi đứa con vừa biết nói chẳng chịu gọi cha. Sau khi gặng hỏi, thằng bé tiết lộ, cha nó đêm  nào cũng đến cạnh mẹ cho đến khi tắt đèn. Chính điều này đã khiến tôi không giữ được bình tĩnh, đuổi nàng ra khỏi nhà khiến nàng phải trầm mình tự vẫn rửa oan. Sau này khi biết được người cha đó thực ra chỉ là chiếc bóng, tôi có hối cũng không còn kịp.

Vài năm, có người tên Phan Lang tìm gặp cung cấp manh mối về vợ. Người ấy nói, nàng muốn tôi lập đàn giải oan trên sông, có duyên nàng sẽ trở về. Thực hiện theo lời dặn, 3 ngày 3 đêm cha con tôi cũng được gặp lại Vũ Nương. Thế nhưng, nàng đã chẳng thể trở lại chốn nhân gian để tôi có cơ hội sửa lỗi lầm.

Mẫu 8 – Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương hãy đóng vai Trương Sinh

Tôi là Trương Sinh, con một trong gia đình có của ăn của để trong vùng. Từ nhỏ chỉ biết sống trong nhung lụa khiến bản thân luôn ngông cuồng. Tuy nhiên, tôi không phải là kê chăng hoa, từ khi biết yêu, trong lòng tôi chỉ có một mình Vũ Thị Thiết – cô gái tốt bụng và xinh đẹp đến từ Nam Xương. Khi nàng 19, tôi nói với mẹ sắp xếp mọi thứ để đến nhà của Vũ Thị Thiết để cầu hôn.

Dù cuộc sống sau này không dư dả như trước nhưng vẫn đầy hạnh phúc. Nàng khéo chăm mẹ chăm chồng, quán xuyến gia đình. Nhưng những ngày hạnh phúc ấy không kéo dài lâu, vì chiến tranh đã đến và tôi được gọi nhập ngũ. Đây cũng là thời điểm Vũ Nương mai thai con đầu lòng.

Trên chiến trường, tôi không ngừng nhớ về nhà của mình nơi có mẹ và vợ đang chờ đợi. 2 năm sau chiến tranh cũng kết thúc, về nhận tin tin mẹ già đã qua đời khiến tôi không thể kìm nén được sự đau xót và tiếc thương. Con trai tôi, Đản, đã biết nói và cảnh nhà tan tác khiến tôi càng thêm đau lòng.

Khi hỏi con mới biết, đêm nào cũng có người đàn ông đến. Hóa ra, Vũ Nương – người vợ yêu dấu của tôi, đã phản bội tôi trong những năm qua. Trở về nhà với sự giận dữ và thất vọng, tôi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà mà không cho cô ấy giải thích.

Tối đến tôi nhận được tin nàng đã trầm mình tự vẫn. Dù trong lòng vẫn còn giận nhưng tôi vẫn đi tìm xác của vợ. Thế nhưng nhiều ngày vẫn không thấy đâu, tôi bỏ cuộc.

Một đêm tối tịch, tôi ngồi bên con trai và nghĩ về những chuyện đã qua. Đột nhiên con reo lên, trỏ vào cái bóng của tôi trên tường và nói cha đã đến. Lúc này tôi mới nhận ra sự thật kinh hoàng rằng chính sai lầm và sự cố chấp của mình đã khiến vợ không có lối thoát.

Một hôm có Phan Lang đến tìm và kể câu chuyện về cuộc gặp gỡ với Vũ Nương. Nàng muốn tôi làm bàn giải oan bên sông để chứng minh sự trong sạch của mình. Đàn giải oan 3 ngày 3 đêm thì nàng hiện về cùng kiệu xe. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, tôi cũng không thể mang vợ về bên mình, mang mẹ về cho con.

Mẫu 9 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm

Năm tháng vụt qua như cơn gió, đã hơn hai mươi năm kể từ khi sự việc đau lòng đó xảy ra. Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn chưa bao giờ hết ân hận và day dứt. Sự ghen tuông và bảo thủ đã khiến tôi mất đi người vợ đảm, con mất đi người mẹ hiền, hạnh phúc gia đình tan nát.

Tôi là con trai độc nhất của gia đình Trương nên không có gì lạ khi được nuông chiều từ nhỏ. Với bản tính đa nghi, tôi rất hiếm khi đặt niềm tin vào ai tuyệt đối, ngay cả với người thân trong gia đình. 20 tuổi, nhờ mai mối, tôi cưới được nàng Vũ Thị Thiết ở làng bên. Đây là một cô gái hiền lành và xinh đẹp và cũng là đối tượng của nhiều anh chàng trong vùng.

Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc, nàng rất được lòng làng trên xóm dưới. Tuy nhiên, bản thân thôi luôn giữ một mối nghi kỵ vì nàng xinh đẹp, khéo léo, nhiều người theo đuổi. Có lẽ chính vì điều này đã dẫn đến những bi kịch sau này. Khi nhìn lại những gì đã qua tôi chỉ ước, giá như mình đặt niềm tin vào nàng nhiều hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Khi nàng mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc tôi bị gọi đi lính và phải rời xa nhà để tham gia chiến trận. Sau này mới biết, thời gian đó Vũ Nương luôn giữ mình, chăm sóc mẹ già con nhỏ, vun vén gia đình một cách tận tình. Tuy nhiên, sự nóng giận đã che mờ con mắt khiến bản thân tôi làm nên những điều đáng trách.

Từ chiến trường trở về, tôi biết mẹ đã mất. Hơn thế, đứa con trai tên Đản của tôi lại không nhận cha. Nó còn nói hàng đêm đều có một người đàn ông đến phòng mẹ, ở cùng mẹ đến khi tắt đèn.

Sự hiểu lầm và nghi ngờ đã khiến tôi mất kiên nhẫn, không nghe lời giải thích của nàng. Cuối cùng, không chịu được đay nghiến, nàng từ biệt con rồi ra đi, gieo mình xuống Hoằng Giang tự vẫn.

Sự thật được sáng tỏ khi đêm đó, Đản chỉ lên chiếc bóng của tôi in hằn trên vách và nói cha đến. Hóa ra, người đàn ông trong câu chuyện của con trẻ lại là chiếc bóng của nàng. Khi biết được sự thật này, trái tim tôi như bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Chân khuỵu xuống và cảm giác suy sụp bủa vây khiến bản thân ngột ngạt và tuyệt vọng.

Thế nhưng đến giờ phút này chẳng thể làm gì được nữa. Nàng giận tôi, ngay cả đến xác cũng không để tôi tìm thấy. Cho dù muốn chuộc lỗi nhưng tôi biết, dù mình có chết đi trăm ngàn lần cũng không bao giờ đáng được tha thứ.

Qua thời gian, tôi nhận được tin từ một người lạ – Phan Lang. Anh ta nói Vũ Nương vẫn còn sống và đưa ra bằng chứng là cây trâm nàng vẫn dùng trước đây. Nàng muốn được chồng giải oan bên sông Hoàng Giang.

Tôi thực hiện theo những gì Phan Lang dặn dò cuối cùng cũng xuất hiện một kiệu hoa rực rỡ trên dòng nước. Nàng tha thứ cho tôi, nhưng mãi mãi chẳng thể trở về nhân gian được nữa. Nàng sẽ mãi ở dưới nước để trả ơn cho người đã giúp đỡ mình.

Kết thúc buổi tế, tôi mang trong lòng nỗi hối tiếc vô vàn về sự mất mát. Chỉ một phút nóng giận không kiểm soát được bản thân và sự nghi kỵ cố hữu, tôi đã tự tay phá nát gia đình của mình.

Mẫu 10 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Sau hơn 20 năm, tôi vẫn không thể quên đi những sai lầm mà bản thân đã gây ra. Chính sự ghen tuông mù quáng cùng cơn giận dữ khiến cho vợ tôi phải chọn con đường tự vẫn với nỗi hàm oan mang theo tận âm tuyền. Nỗi ân hận ấy luôn ám ảnh tâm hồn tôi, đặc biệt vào những đêm tĩnh lặng có một mình với những bức tường.

Tôi là Trương sinh, được sinh ra trong một gia đình khá giả ở Nam Xương. Ở cùng làng, có một cô gái tên Vũ Thị Thiết, dù nhà nghèo nhưng xinh đẹp và đạo đức. Ưng nàng từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã xin mẹ mang sính lễ đến cầu hôn và được gia đình nàng đồng ý.

Cuộc sống êm đềm trôi cho đến khi chúng tôi biết mình sắp có con. Đây cũng là thời điểm giặc Chiêm xâm lược, triều đình gọi đi lính và tôi là một trong số những người ra trận. Mặc dù chinh chiến xa xôi, trong lòng tôi luôn mong ngóng ngày về nhưng trong lòng tôi vẫn ngay ngáy người vợ trẻ ở nhà. Nàng xinh đẹp đảm đang, không biết có thể thủ tiết chờ chồng.

Sau 2 năm chinh chiến tôi trở về. Mẹ tôi lại vì nhớ mong con, tuổi già sức yếu nên đã qua đời. Tôi định dẫn con trai nhỏ – Đản – ra thăm mộ, nhưng thằng bé nhất định không chịu gọi cha. Nó nói cha luôn đến vào mỗi tối, cha không biết nói, chỉ làm theo mẹ.

Vốn sẵn nghi kỵ trong lòng, thêm lời nói của con trẻ khiến máu ghen trong người nổi lên. Mặc dù những lời giải thích và bà con hàng xóm bênh vực Vũ Nương, tôi vẫn không tin nàng. Cuối cùng trong cơn tức giận, tôi đã đuổi nàng ra khỏi nhà trong đêm. Ai ngờ đâu, Vũ Nương bất lực và đau khổ khi không thể minh oan đành gieo mình tự vẫn để rửa sạch tấm thân.

Một đêm, khi đang ngồi trước ngọn đèn dầu, đứa con trai chợt reo lên “Cha Đản lại đến”. Hóa ra, người đàn ông đêm nào cũng đến, chỉ rời đi khi tắt đèn lại là một chiếc bóng. Vì một chiếc bóng tôi đã mất đi người vợ hiền tần tảo, khiến nàng ra đi hàm oan không thể hóa.

Vài năm sống cùng sự dằn vặt khôn nguôi, một hôm có người tên Phan Lang đến tìm. Anh ta nói đã gặp vợ tôi ở động rùa Linh Phi. Nàng muốn tôi khi đã biết được sự thật thì lập đàn rửa oan cho nàng.

Tôi lập tức làm theo lời căn dặn, đàn lập 3 ngày 3 đêm thì bóng nàng hiện về. Thế nhưng nàng chẳng thể quay về dương gian đoàn tụ và cho tôi cơ hội sửa sai. Vũ Nương đã quyết định ở lại động rùa để báo đáp ơn tình của ân nhân.

Câu chuyện bi thương của cuộc đời tôi hy vọng là lời cảnh tỉnh cho các ông chồng. Hãy đặt niềm tin với người đầu ấp tay gối bên cạnh mình. Luôn tỉnh táo để không bị ghen tuông mù quáng làm mờ mắt, gây ra những hành động có hối cũng không kịp.

Mẫu 11 – Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương hãy đóng vai Trương Sinh

Cuộc đời có những sai lầm có thể sửa, nhưng cũng có những lần bạn hoàn toàn không còn cơ hội. Đó chính là câu chuyện tôi – Trương Sinh đã trải qua. 20 năm qua, tôi chưa từng có thể tha thứ cho chính mình.

Tôi và vợ – Vũ Nương cưới nhau khi nàng tròn 18. Cuộc sống bình yên hòa thuận cùng mẹ già, làng trên xóm dưới ai cũng khen nàng hết mực. Khi Vũ Nương có bầu cũng là lúc tôi đi lính và là nguồn cơn của bi kịch.

Trở về từ chiến trường, tôi nhận được tin mẹ đã mất. Đau đớn tột cùng khi nghe chính đứa con thơ thốt lên “Ông cũng là cha tôi ư, cha tôi trước kia không biết nói”. Hỏi cặn kẽ, con trai kể đêm nào cũng có người đàn ông ở phòng, mẹ đi cũng đi, mẹ ngồi cũng ngồi nhưng không nói câu nào.

Tôi về nhà mang mọi nghi kỵ trút lên đầu vợ mà không cho nàng giải thích. Đêm đó, nàng gieo mình xuống Hoằng Giang tự vẫn. Tôi không ngờ, Vũ Nương lại là con người như thế và hành động quyết liệt đến vậy.

Một đêm, con trai chỉ vào chiếc bóng trên tường và nói cha đến. Lúc này tôi mới biết mình đã nghi oan cho vợ. Thế nhưng chuyện đã rồi, người đã mất. Tôi sẽ phải sống với dằn vặt suốt khoảng thời gian còn lại.

Ngày nọ có người đàn ông tên Phan Lang đến tìm và nói đã gặp vợ tôi. Nàng muốn tôi lập đàn giải oan để minh chứng cho câu chuyện năm xưa. Đây chính là cọng rơm khiến tôi được an ủi và vơi bớt gánh nặng. Đàn giải oan 3 ngày 3 đêm cuối cùng Vũ Nương cũng trở về bên cạnh kiệu xe.

Thế nhưng nàng không thể quay lại cuộc sống nhân gian được nữa. Bố con tôi vẫn lủi thủi một mình và bản thân ôm sự dằn vặt dù biết mình đã được vợ tha thứ. Vậy nên, những ai đang có gia đình, có vợ con, hãy dành sự tin tưởng cho đối phương. Đừng bao giờ để ghen tuông mù quáng gây nên những hành động sai lầm.

Mẫu 12 – Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới góc nhìn nhân vật Trương Sinh

Tôi là Trương Sinh, đang một thân một mình gà trống nuôi con. Tính ra hoàn cảnh cũng không đến mức éo le, nhưng chỉ vì một phút nóng giận của bản thân, chính tôi đã đẩy gia đình lâm vào cảnh con mất mẹ, chồng mất vợ.

Năm đó, khi 20, tôi được mẹ cha hỏi cho nàng Vũ Thị Thiết ở Nam Xương. Nàng đẹp người đẹp nết, ngoan hiền chịu khó nên ai cũng quý yêu. Thế nhưng bản thân tôi lại ghen tuông nghi kỵ chỉ vì nàng xinh đẹp nhiều người theo đuổi. Thời điểm tòng quân đánh giặc bản thân vẫn luôn ngay ngáy về người vợ ở nhà có giữ trọn đạo vợ chồng.

Khi ra trận, Vũ Nương mới cần bầu, 2 năm trở về bé Đản đã biết nói. Nỗi đau mẹ mất chưa nguôi tôi lại nhận được cú sốc khác. Đản không gọi cha, còn nói đêm đêm cha đều đến thăm mẹ cho đến khi tắt đèn. Ba máu sáu cơn, tôi trở về nhà hành hạ Vũ Nương bắt khai ra tên đàn ông mà nàng qua lại.

Mặc dù vợ đã giải thích nhiều lần, có bà con xóm làng làm chứng nhưng tôi không muốn tin. Sẵn lòng nghi kỵ từ trước, tôi đã đuổi Vũ Nương khỏi nhà. Nàng không chỗ đi về, hàm oan không thể giải bày nên tự vẫn ở Hoàng Giang.

Sau này tôi mới biết, người đàn ông kia chỉ là chiếc bóng nàng in hằn trên vách. Người cha trong câu chuyện kia chỉ là để nịnh con, an ủi mình. Thế nhưng hối hận cũng nào còn ích gì, nàng giận tôi, ngay cả xác cũng không để tôi nhận về.

Qua nhiều năm, một hôm có Phan Lang đến tìm mang theo tin tức của Vũ Nương. Anh cho biết, nếu muốn gặp lại nhau, gia đình được đoàn tụ cần lập đàn giải oan ngay tại nơi nàng trầm mình. Nghe lời chỉ dẫn, tôi đã lập đàn kêu oan cho nàng 3 ngày 3 đêm.

Đêm cuối cùng nàng cũng xuất hiện với kiệu hoa võng lọng. Thế nhưng Vũ Nương đã quyết định không trở về. Đến giờ phút đó, dù day dứt hối hận nhưng trong lòng tôi đã nhẹ nhàng hơn bởi tôi biết, nàng đã tha thứ cho tôi. Chỉ thương đứa con còn nhỏ tuổi ngày đêm mong mẹ. Mọi lỗi lầm của bản thân giờ đây tôi đang phải trả giá.

Mẫu 13 – Tóm tắt Chuyện người con gái Nam Xương theo lời kể của Trương Sinh

Ai cũng nói “Sai thì sửa” nhưng cái sai của tôi mãi mãi không bao giờ có cơ hội làm lại. Đó là câu chuyện 20 năm về trước, khi Đản được 2 tuổi. Đây là dấu ấn đáng sợ trong cuộc đời khiến bản thân tôi ân hận, không đêm nào có thể ngon giấc.

Tôi là Trương Sinh, vợ là Vũ Thị Thiết – Vũ Nương. Hai chúng tôi thời đó được xem là cặp tiên đồng ngọc nữ, nhà tôi khá giá, được ăn học; nhà nàng nghèo nhưng giữ nếp, ngoan ngoãn hiền lành. Biết nhau từ thời đỏ hỏn, đến năm nàng 18 chúng tôi chính thức về chung.

Sau 1 năm nàng mang thai đứa con đầu lòng. Cuộc sống cứ bình yên trôi nếu năm đó tôi không có lệnh tập trung tòng quân. Vợ chồng mới cưới chưa lâu đã phải chia ly không biết sống chết, không biết khi nào gặp lại khiến ai cũng nước mắt lưng tròng.

Ba năm sau, giặc bị đánh lui khỏi bờ cõi, tôi trở về thì nhận được tin mẹ mất. Cú sốc tiếp theo đến từ cậu con trai tên Đản khi nhất định không chịu gọi cha. Cậu nói, cha hôm nào mẹ bật đèn cũng đến, mẹ đi cũng đi, nằm cũng nằm, đến lúc tắt đèn mới về. Tôi không ngờ, khi mẹ chồng mất, Vũ Nương lại trở thành con người như vậy.

Chính sự nghi kỵ ghen tuông đã thúc đẩy khiến tôi mờ mắt, không hề cho nàng cơ hội giải thích. Ngay đêm đó, tôi đuổi Vũ Nương khỏi nhà mặc nàng van xin, con kêu khóc. Chính sự tuyệt tình khiến nàng gieo mình xuống Hoàng Giang tự tử, dù tìm kiếm nhiều ngày cũng không thấy xác.

Thân thế của người đàn ông bí ẩn đó mãi đến 1 năm sau tôi mới biết. Đêm đó, khi đang ngồi nói chuyện với Đản thì con kêu, cha Đản lại đến. Nhìn theo hướng con chỉ tôi mới phát hiện ra đó chỉ là chiếc bóng in hằn trên vách.

Sau này, có người tên Phan Lang tìm đến mang theo tin tức về vợ. Hóa ra nàng được cứu và đang sống ở động rùa của Linh Phi. Nàng nhắn rằng, nếu muốn gặp lại hãy lập đàn giải oan bên bờ sông chờ ngày hội ngộ.

Đêm thứ ba khi tưởng đang hết hy vọng thì nàng xuất hiện. Thế nhưng dù nói gì nàng cũng không đồng ý quay lại nhân gian nữa. Nàng quyết tâm quay lại động rùa trả lại ân đức của Linh Phi để cha con tôi tiếp tục sống cạnh nhau những tháng ngày còn lại.

Mẫu 14 – Thuật lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới giọng của Trương Sinh

Cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi lúc cơm không lành canh chẳng ngọt. Tuy nhiên, đừng để để đến mức đi vào bế tắc khiến bản thân ân hận suốt đời. Đó chính là câu chuyện cuộc đời tôi – Trương Sinh. Tôi không hy vọng bất cứ ai đồng cảm, chỉ mong mọi người thấy mình trong đó để tự điều chỉnh mình tránh hậu quả đáng tiếc.

Tôi lấy vợ năm 20, nàng tên Vũ Thị Thiết – 18 tuổi. Đây là cô gái xinh đẹp nết na trong vùng, đối tượng của nhiều người. Tuy nhiên nàng lại đồng ý mai mối với tôi khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ và tự hào. Cuộc sống vợ chồng hòa thuận, gia đình êm ấm diễn ra ngày qua tháng.

1 năm sau nàng cấn bầu cũng là lúc tôi có lệnh tòng quân. Trước giờ ra trận, ánh mắt chạm nhau chỉ biết khóc. Nàng không mong gì, chỉ mong tôi lành lặn trở về sum họp gia đình.

2 năm chinh chiến cuối cùng cũng kết thúc, ngày trở về tôi nhận tin giữ, mẹ đã qua đời. Cậu con trai tên Đản đã 3 tuổi nay đang tập nói cùng tôi ra mộ thắp hương. Tuy nhiên, thằng bé nhất định không chịu gọi cha. Nó nói, cha đêm nào cũng đến, cha không nói chuyện, mẹ làm gì thì làm theo thôi.

Trở về nhà, tôi mang hết nghi ngờ đổ lên đầu vợ mà không nói ra ai tiết lộ. Dù hàng xóm bênh vực hết lòng nhưng tôi vẫn đuổi nàng ra khỏi nhà đêm đó. Đây cũng là đêm định mệnh khiến bản thân những năm sau này luôn dằn vặt đau đớn. Nàng không thể kêu oan nên đã trầm mình xuống sông tự vẫn.

Sau này tôi mới biết, người đàn ông kia thực chất chỉ là chiếc bóng trên tường. Vì không hỏi kỹ ngọn ngành, không nghe lời giải thích mà tôi đã đánh mất đi người vợ tào khang, khiến gia đình tan vỡ. Đáng lẽ ra sự dằn vặt đau đớn đó sẽ theo suốt cuộc đời, nhưng ông trời đã an bài một câu chuyện khác.

Năm đó, có người tên Phan Lang đến nhà tìm và tiết lộ tung tích Vũ Nương. Nàng muốn được lập đàn kêu oan bên bến sông để gột rửa tiếng oan. Tôi làm theo, đến đêm thứ 3 thì nàng trở về cùng cờ hoa võng lọng. Thế nhưng, nhất định Vũ Nương không tiếp tục quay lại nhân gian sống cùng gia đình. Nàng đã có lời thề ở lại động rùa để báo ơn Linh Phi mãi mãi.

Mẫu 15 – Thuật lại Chuyện người con gái Nam Xương qua lời nhân vật Trương Sinh

Tôi là một người chồng tệ, không chỉ không bảo vệ được vợ mình mà còn đẩy nàng đến đường cùng khiến nàng phải tự vẫn. Sự ân hận day dứt bao năm khiến bản thân chưa từng có đêm ngon giấc. Hy vọng bạn đủ tỉnh táo và sáng suốt để không đi vài vết xe đổ này.

Tôi là Trương Sinh, vợ là Vũ Thị Thiết hay còn gọi là Vũ Nương. Cưới nhau được 1 năm, chúng tôi có tin vui chuẩn bị đón con đầu lòng. Cùng thời điểm này tôi được gọi tòng quân ra trận đánh giặc Chiêm. Chiến trường ngày đi không hẹn ngày về, cả gia đình bịn rịn chia tay trong nước mắt.

Mau thay, 2 năm sau chiến tranh kết thúc, tôi trở về. Con trai đã 2 tuổi nhưng mẹ già không còn nữa. Khi thắp hương cho mẹ, thằng bé nhất định không chịu gọi cha. Nó nói, đêm nào cũng đến nhưng cha chỉ im thin thít. Mẹ đi cũng đi, mẹ nằm cũng nằm nhưng tuyệt nhiên không bao giờ trò chuyện.

Không chịu được cú sốc vợ phản bội, tôi dồn hết tức tối lên Vũ Nương mà không cho nàng có cơ hội giải thích. Cơn cuồng ghen đỉnh điểm, tôi đuổi nàng ra khỏi nhà.

Cũng đêm đó, nàng đã trầm mình tự vẫn bên sông Hoàng Giang để bảy tỏ tấm lòng chung trinh. Dù đã tìm kiếm nhiều ngày nhưng tôi vẫn không thấy xác vợ. Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra người cha kia chỉ là chiếc bóng mà vợ nghĩ ra để an ủi con và chính mình.

Sau này, có người tên Phan Lang đến mang tin tức của Vũ Nương. Chàng nói, nếu muốn gặp lại vợ cần lập đàn giải oan bên sông để gột sạch oan ức cho nàng. Tôi làm theo, đêm thứ ba thì thấy hình bóng nàng hiện về. Tuy nhiên, Vũ Nương chỉ nói vài câu rồi tạm biệt, tan biến trong màn sương.

Câu chuyện về cuộc đời tôi hy vọng là một bài học cho mỗi người. Đừng vì ghen tuông mù quáng mà mờ mắt, không nhận ra đúng sai phải trái để phải trả một cái giá quá đắt.

Mẫu 16 – Hướng dẫn đóng vai nhân vật Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương ý nghĩa

Trương Sinh là tên của tôi, gắn liền với câu chuyện gia đình được xem là tấm gương của nhiều cặp vợ chồng. Tôi hy vọng mọi người có thể dựa vào những gì đã xảy ra với mình để tự rút ra kinh nghiệm trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn.

Tôi được người mai mối với cô gái mang tên Vũ Thị Thiết ở làng bên, vừa khéo léo lại đảm đang. Nàng còn rất ưa nhìn, hiền dịu và chân thành nên tôi mang sính lễ đến hỏi cưới.

Thế nhưng thời gian ở bên nhau chẳng được lâu, năm ấy triều đình có lệnh đi lính. Vì ít học nên tôi phải đi, lúc này Vũ Nương cũng đã mang thai nên tôi cũng không nỡ. Dù vậy, tôi vẫn phải lên đường và chờ đợi ngày được trở về khi đất nước thái bình. Ngày tôi đi, nàng khóc nhưng vẫn động viên tôi cố gắng giữ gìn để chờ ngày được đoàn tụ, cha con vợ chồng bên nhau.

Sau nhiều năm chiến tranh, tôi cũng được trở về quê hương và mang theo tâm trạng vui mừng. Ấy thế mà tôi lại phải nghe tin mẹ mình đã qua đời, đành dẫn bé Đản – con trai của mình đi thăm mộ. Nhưng không hiểu sao thằng bé nhất định không nghe lời, lại còn cứ luôn miệng hỏi tôi phải cha của nó không. Đản còn kể tối nào cha nó cũng tới chơi, mẹ đi thì đi, mẹ ngồi thì ngồi. Với bản tính ghen tuông của mình, tôi cực kỳ tức giận vì vốn Vũ Nương rất xinh đẹp lại đoan trang. Không nghe nàng giải thích mà tin lời con trai, tôi lập tức đuổi nàng ra khỏi nhà. Tôi cũng không tiếc lời mắng nhiếc khiến nàng ấy phải đau lòng và bỏ đi.

Một ngày nọ, tôi nghe tin được nàng đã nhảy xuống bến Hoàng Giang tự tử vì quá đau đớn. Người trong làng nói tôi có phúc lắm mới lấy được Vũ Nương vậy mà không biết trân trọng. Tôi ngay lập tức đi tìm nhưng chẳng thấy được xác nàng, khiến tôi rất buồn. Nàng chọn cái chết để chứng minh lòng son, trong khi tôi chỉ mãi nghĩ về việc nàng thất tiết.

Đản cứ đòi mẹ vào những ngày sau đó, hình ảnh Vũ Nương cũng cứ ám ảnh khiến tôi không thể chợp mắt. Đêm ấy, vì không ngủ nổi nên tôi ngồi trước đèn để suy nghĩ thì Đản tỉnh giấc. Con trai vui vẻ kéo tôi và chỉ vào cái bóng trên vách rằng đây chính là cha của nó. Hoá ra tôi lại đi ghen với chiếc bóng của Vũ Nương, tôi khóc rất nhiều vì vợ mình bị hàm oan.

Làng tôi có một người tên Phan Lang từng rơi xuống sông khi đi kéo lưới nhưng may mắn còn sống. Sau này anh ta đến nhà tôi nói rằng đã gặp Vũ Nương ở dưới đó, được nàng chỉ điểm rằng để siêu thoát phải được giải oan. Tôi là chồng cần lập đàn giải oan giúp nàng, và quả thực Vũ Nương đã xuất hiện trên kiệu hoa, nói lời từ biệt sau đó biến mất.

Câu chuyện của tôi chính là một trong những điều mà đàn ông thường gặp, dẫn đến việc gia đình tan vỡ. Nếu đã về chung một nhà hãy tin tưởng nhau, đừng ghen tuông mù quáng dẫn tới ân hận muộn màng, dai dẳng.

Mẫu 17 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương ngắn gọn

Trương Sinh tôi lớn lên trong một gia đình hào phú, sống sung sướng từ nhỏ và có tính chiếm hữu cao. Tôi cũng thích chơi bời ong bướm, cực kỳ ghét việc dùi mài kinh văn để thi lấy danh như người khác. Nhưng tôi không phải là một người dễ yêu thương người khác, nhất là phụ nữ. Thế mà khi gặp Vũ Thị Thiết – Cô gái đoan trang xinh đẹp làng bên tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Ngay lập tức tôi thưa với mẹ để chuẩn bị sính lễ, chờ ngày lành tháng tốt sang rước nàng làm vợ.

Điểm tốt nhất ở Vũ Nương khiến tôi say mê là nàng ấy rất biết đối nhân xử thế, công dung ngôn hạnh dù sinh ra trong gia đình nghèo khó. Nàng chăm sóc cả tôi và mẹ rất tốt, khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được ở cạnh bên. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày ngang, tôi phải lên đường đi làm nhiệm vụ bởi đất nước có ngoại xâm. Vì không chịu học hành nên tôi bị sung lính, ngày chia tay Vũ Nương hẹn rằng sẽ chờ đến ngày tôi trở về. Lúc này nàng còn đang mang thai đứa con đầu lòng nên tôi càng không nỡ. Dù vậy, tôi vẫn phải lên đường, tạm biệt mẹ, xa vợ xa con để thực hiện nghĩa vụ với đất nước.

Ở chiến trường, tôi luôn nhớ đến ngôi nhà của mình, nơi có mẹ, có vợ và cả đứa con thơ. May mắn thay sau ba năm chiến sự cũng kết thúc, tôi được trở về quê hương để đoàn tụ với gia đình. Chỉ buồn nỗi, mẹ tôi đã mất còn con trai thì không chịu nhận cha. Bé Đản không chịu cho tôi bế ra thăm mộ mẹ, khóc quấy liên tục khiến tôi phải dỗ dành cực kỳ kiên nhẫn. Ngờ đâu đứa con thơ lại nói rằng tôi không phải cha của nó, bởi cha nó lúc nào cũng im thin thít.

Thằng bé nói rằng tối nào cũng có một người đàn ông ghé đến nhà mình, mẹ ngồi cũng ngồi, mẹ đi cũng đi, thế nhưng chẳng bế nó bao giờ. Với máu ghen sẵn có trong người, tôi cho rằng Vũ Nương là một người đàn bà hư hỏng. Tôi mắng chửi nàng bằng những lời nói có tính sát thương lớn nhất bởi suy nghĩ rằng khi mình ở nơi chiến trường loạn lạc nàng lại dám thất tiết. Khi tôi la lên cho hả giận, nàng vẫn cố gắng an ủi và thanh minh nhưng mà tôi không muốn nghe. Tôi đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng cũng quá buồn tủi mà chấp thuận bỏ đi.

Sau đó tôi nghe tin được nàng đã gieo mình xuống sông Hoàng Giang để tự vẫn. Mặc dù rất giận nhưng tôi cũng đau đớn khôn nguôi, đến nơi tìm cách vớt xác nàng nhưng lại không thấy. Tôi mang theo tâm trạng khó tả về nhà, tiếp tục cố gắng chăm sóc con và mang theo nỗi lòng nặng nề mỗi ngày.

Một đêm nọ, khi tôi đang ngồi ôm bé Đản trước ngọn đèn khuya, thằng bé đột nhiên reo lên vui vẻ rằng cha của nó đến chơi rồi. Nó chỉ vào bóng của tôi hắt lên vách và nói rằng mẹ bảo đây là cha Đản. Hoá ra đây chính là cách để Vũ Nương an ủi thằng bé rằng nó vẫn có một gia đình đầy đủ.

Tôi ân hận suốt quãng đời còn lại vì sự hồ đồ, đa nghi và ích kỷ của mình. Sự hối hận muộn màng này chẳng thể mang Vũ Nương trở lại để tôi vẫn có vợ, bé Đản vẫn có mẹ. Dù rằng đã muộn mất rồi nhưng tôi vẫn hy vọng rằng có thể gửi đến nàng ấy một lời xin lỗi. Tôi cũng sẽ nuôi bé Đản cẩn thận để sau này con lớn lên không đi vào vết xe đổ của mình.

Mẫu 18 – Tưởng tượng hóa thân Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương theo ngôi thứ nhất

Bóng dáng Vũ Nương mờ dần trên sông sau khi nói lời từ biệt rồi biến mất. Hình ảnh này ám ảnh trong tâm trí tôi đến khi trút hơi thở cuối cùng. Trong ký ức ấy, tôi gọi khản cổ nhưng người vợ hiền dịu của mình vẫn rời đi và mãi mãi không trở về. Hậu quả của việc ghen tuông không kiểm soát, mất đi lý trí là cuộc sống trống vắng mà tôi mãi mãi không thể chịu đựng được.

Quê của tôi ở Nam Xương, gia cảnh cũng được đánh giá rất tốt vì cha là phú hào ở làng. Cũng vì được sống đủ đầy từ nhỏ nên tôi không yêu thích việc học hành, chỉ thích ong bướm dập dìu. Vì để đưa tôi trở về nề nếp, mẹ tôi kén vợ và chọn Vũ Nương – Cô gái làng bên cực kỳ xinh đẹp và đoan trang. Mặc dù biết tính tôi hay ghen nhưng cô ấy vẫn chấp nhận, thậm chí khiến tôi phần nào cảm thấy an tâm về đời sống vợ chồng của mình.

Khi chiến tranh xảy ra, tôi phải lên đường sung lính theo lệnh của triều đình. Lúc này tôi mới cảm thấy hối hận vì ngày trước không chịu chăm chỉ học hành. Khi đi còn phải để mẹ già với vợ dại, con đầu lòng còn chưa được ra đời ở nhà. Thế nhưng tôi không thể làm được gì khác ngoài việc lên đường, nhìn mẹ và vợ khóc lóc đưa tiễn. Những ngày đi chiến đấu tôi nhớ gia đình của mình rất nhiều, tha thiết mong chiến thắng để được trở về.

Sau nhiều năm ở chiến trường, tôi được trở về nhà trong niềm hân hoan nhưng lại nhận tin mẹ đã qua đời vì quá thương nhớ con trai. Dù buồn nhưng tôi nghĩ rằng mình vẫn có một niềm an ủi là gia đình nhỏ với Vũ Nương và bé Đản. Thế nhưng đứa con thơ lại cho tôi biết rằng tôi không phải cha của nó, tối nào cũng có cha thật đến chơi. Điều này khiến tôi như phát điên, mắng nhiếc vợ mình thậm tệ và đuổi nàng ra khỏi nhà bất chấp lời thanh minh.

Nàng nói rằng mình vốn là con kẻ khó, được lấy tôi chính là may mắn được nương tựa nhà giàu. Nàng cũng rất đau lòng khi tôi lên đường sung lính nhưng nguyện một lòng giữ gìn chữ tiết trong ba năm. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện nàng mất nết hư thân như lời tôi nghe được nên xin được tỏ lòng để rửa nỗi oan. Vậy nhưng tôi nào có thể chấp nhận, tôi cho rằng đó là giảo biện và vẫn chọn cách đuổi nàng đi.

Vũ Nương uất ức quá mức, nàng tìm đến bến sông Hoàng Giang và gieo mình để tự rửa đi nỗi oan này. Nàng muốn chứng minh cho sự trong sạch của mình bằng chính cái chết để tôi thấy rõ. Dù vẫn còn giận nhưng khi nghe tin tôi vẫn cảm thấy đau lòng và tìm đến nơi để vớt xác nhưng cuối cùng không thấy.

Cuộc sống gà trống nuôi con cứ thế trôi qua vô cùng khó khăn và tẻ nhạt cho đến tối hôm ấy. Khi tôi đang thắp đèn thì Đản đột nhiên reo lớn và chỉ vào cái bóng trên tường rồi gọi cha. Thằng bé nói rằng đây chính là người cha đêm nào cũng đi cũng ngồi cùng mẹ mà không bao giờ bế nó. Bây giờ tôi mới biết hoá ra mình đã hàm oan cho vợ, tôi hối hận không kể xiết.

Tôi rất muốn được gửi lời xin lỗi đến vợ mình dù biết rằng có thể cả đời này chẳng bao giờ thấy nàng nữa. Ngờ đâu một ngày nọ có một người làm nghề kéo lưới cùng làng tên là Pha Lang tìm đến, trên tay cầm chiếc trâm hoa của vợ tôi. Anh ấy nói rằng lúc bị rơi xuống nước thì được Linh Phi cứu, vô tình gặp Vũ Nương. Nàng ấy nói rằng để siêu thoát được tôi phải lập đàn giải oan, có kiệu hoa đàng hoàng. Tôi ngay lập tức làm theo và đúng là nàng trở về thật, nói cảm tại tôi và sau đó từ biệt. Hình ảnh nàng ấy biến mất mà không một lời oán thán khiến tôi đau đớn đến cuối đời, hối hận khôn nguôi vì tính ghen tuông mù quáng.

Nóng nảy, ghen vô cớ, ích kỷ là những tính xấu mà một người đàn ông không nên có, nếu có phải bỏ. Đừng có ai như tôi, phải đến khi đánh mất hạnh phúc rồi mới nhận ra điều này và cứ mãi day dứt, không thể quên.

Mẫu 19 – Nhập vai Trương Sinh kể lại câu chuyện ngắn nhất

Hình ảnh Vũ Nương ẩn hiện trên sông, nói lời cảm tạ tôi vì đã lập đàn giải oan sau đó từ từ biến mất. Tôi đau đớn gào thét tên nàng nhưng lại không thể nào giữ nàng ở lại. Tất cả đều do sự mù quáng vì ghen tuông, không biết suy nghĩ thấu đáo nên gia đình mới tan vỡ, tôi mất vợ thảo, Đản mất mẹ hiền.

Tôi là người Nam Xương, sinh ra trong một gia đình giàu có tiếng trong vùng. Từ nhỏ tôi đã đam mê chơi bời, ong bướm nên đến khi mới 20 tuổi mẹ đã phải dắt bà mối tìm vợ cho tôi. Vũ Nương là người làng bên, tính cách đoan trang hiền thục, tư mạo xinh đẹp nên rất được lòng đấng sinh thành của tôi. Nàng chấp nhận về làm dâu dù biết tính cách của tôi không tốt, lại ra sức giữ gìn tổ ấm luôn êm đềm. Tôi vô cùng yêu nàng và mong muốn ngày nào cũng được ở bên người vợ chu đáo, dịu hiền, đảm đang này.

Cuộc sống hạnh phúc diễn ra mới chẳng bao lâu đã có chiến tranh. Những người không học nhiều như tôi nghiễm nhiên có trong danh sách sung binh. Ngày đưa tiễn tôi lên đường cả mẹ và nàng đều khóc hết nước mắt, mong tôi bình an trở về.

Ba năm qua đi, tôi về nhà với tâm trạng cực kỳ vui vẻ vì có thể gặp lại cả mẹ lẫn vợ và con. Nhưng buồn thay mẹ tôi không chờ được, nguyên nhân vì quá thương nhớ đứa con Trương Sinh. Ngày tôi bế bé Đản ra thăm mộ bà, con khóc quấy rất dữ dội rồi hỏi rằng: “Ông là cha tôi ư, cha tôi không biết nói” khiến tôi như chết lặng. Con nói tối nào cũng có một người cha đến thăm, ngồi gần mẹ, mẹ làm gì cha làm nấy nhưng không chịu bế con, lại không nói.

Tôi như chết lặng, lập tức về nhà kéo Vũ Nương ra chất vấn nhưng nàng nhất quyết không chịu nhận, van xin tôi cho nàng được thanh minh và ở lại. Dù cho hàng xóm có nói giúp cũng không khiến tôi bớt đi những lời mắng nhiếc và cảm giác thất vọng. Nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn để hỏi con kỹ càng thì có lẽ đã không phải rơi vào cảnh gia đình ly tán, chồng mất vợ, con mất cha.

Sau khi thấy rằng không thể lay chuyển được tôi, Vũ Nương chọn cách tắm gội chay sạch rồi rời đi. Lát sau có người đến báo rằng nàng đã gieo mình xuống sông Hoàng Giang để chứng minh sự thủ tiết của mình. Mặc dù vẫn tức giận nhưng khi nghe vợ tự vẫn tôi rất đau lòng, tìm đến nơi nàng biến mất để vớt xác nhưng không thấy. Tôi và bé Đản đành phải trở về, kể từ đó hai cha con sống nương tựa vào nhau.

Sau này khi biết rằng người cha trong miệng con mình là cái bóng trên tường của Vũ Nương, tôi hối hận quá. Hoá ra mình đã nghi oan cho vợ và con trai phải trải qua những tháng ngày thiếu cha như vậy. Càng nhớ Vũ Nương, tôi lại càng dành tình yêu cho đứa con thơ của mình và luôn thầm cầu nguyện được nói lời xin lỗi với nàng.

Thời gian thấm thoát, một ngày nọ có một người đàn ông cùng làng tới nhà tôi nói rằng đã nhìn thấy Vũ Nương ở dưới đáy sông. Người này tự xưng là Phan Lang, nói vợ tôi có lời nhắn gửi và mong muốn được lập đàn giải oan. Tôi vội vã làm theo dù bán tín bán nghi, không ngờ gặp được vợ mình thật nhưng nàng lại không thể ở lại. Sau khi nói lời cảm tạ tấm lòng của tôi, nàng từ biệt và biến mất dù tôi chưa kịp nói lời xin lỗi.

Tôi ân hận rất nhiều vì tính khí nóng nảy và ghen tuông của mình, hơn nữa Vũ Nương cũng chẳng có lấy một lời trách cứ. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình và con, khiến Đản không được hưởng tình yêu thương của mẹ. Cả đời này tôi sẽ sống trong đau khổ, ăn năn hối tiếc và mãi mãi không bao giờ quên đi hình ảnh Vũ Nương.

Mẫu 20 – Đề bài hãy đóng vai Trương Sinh và kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận khôn nguôi

Trương Sinh tôi hôm nay sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện của chính mình khi để gia đình phải tan nát. Hy vọng rằng đây sẽ là một hồi chuông cảnh tỉnh để bạn giữa lấy hạnh phúc của mình, không để chuyện gì đi quá xa đến mức không thể cứu vãn.

Từ thuở thiếu thời tôi đã đem lòng yêu thương một cô gái làng bên tên là Vũ Thị Thiết. Tôi quyết tâm phải cưới được nàng nên xin mẹ trăm lạng vàng làm sính lễ, qua tận nhà để ngỏ lời. Nàng ấy đồng ý khiến tôi hạnh phúc vô bờ, bởi đây là người phụ nữ vừa đức hạnh vừa xinh đẹp, rất nhiều người yêu thích. Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài vì tôi phải sung binh khi đất nước có chiến tranh. Ngày chia tay nàng động viên tôi cố gắng, hứa sẽ chăm mẹ già và con đang trong bụng thật tốt chờ tôi trở về.

Đến ngày chiến tranh kết thúc, tôi được trở về với vòng tay của gia đình nên cực kỳ vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tôi chẳng được hưởng điều này trọn vẹn vì mẹ đã mất trước đó. Tôi định bế con trai ra thăm mộ bà nhưng thằng bé nhất định không theo, còn không chịu nhận tôi là cha. Cha nó là người đêm nào cũng đến, ở bên cạnh mẹ nó dù không nói gì. Những lời này khiến tôi như phát điên, ngay lập tức tin con thơ mà cho là mẹ nó thất tiết. Tôi không cho nàng cơ hội được phân bua mà nổi cơn ghen mắng nhiếc thậm tệ, sau đó đuổi nàng ra khỏi nhà khiến nàng tủi nhục và chạy đi.

Tới khi có người trong làng báo rằng Vũ Nương đã nhảy sông Hoàng Giang tự vẫn tôi mới cảm thấy dường như mình đã quá nóng vội. Người hàng xóm này còn kể rằng vợ tôi đã ngoan hiền, đức hạnh thế nào khi ở cùng với mẹ chồng. Tôi đau đớn vô cùng, cũng có một chút hối hận nên tìm đến bến sống để vớt xác nàng. Trước đó tôi vẫn đinh ninh nàng chỉ chạy về nhà mẹ đẻ chứ không nghĩ lại chọn cái chết để chứng minh. Nhưng cuối cùng, tôi chẳng thể nào tìm được nàng nữa, dòng sông đã lấy mất Vũ Nương của tôi.

Ngày qua ngày tôi dành thời gian để ở bên con, tối lại không ngủ được vì nhớ đến vợ. Cứ nhắm mắt tôi lại như nhìn thấy vợ trở về nên đành dậy thắp đèn. Đản đột nhiên reo lên và chỉ vào chiếc bóng của tôi trên vách nói đây là cha của nó. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã nghi ngờ sai cho vợ mình, có khóc lóc đến mấy cũng đã muộn.

Khi nghe Phan Lang gửi lại những lời vợ đã nói khi ở dưới sông, tôi dù nghi ngờ vẫn làm theo. Quả thực Vũ Nương đã xuất hiện ở trên đàn giải oan, cảm tạ tôi và nói rằng sau này sẽ đi theo phục vụ Linh Phi. Nàng ấy đã được siêu thoát và đây là điều tôi có thể làm duy nhất để xin lỗi vợ của mình.

Vũ Nương đi rồi, nàng ấy không bao giờ quay trở lại nữa và từ nay về sau cha con tôi phải cố gắng nương tựa vào nhau. Đáng lẽ tôi đã có cuộc sống gia đình rất hạnh phúc nhưng vì ghen tuông mù quáng mới dẫn đến hậu quả. Mong rằng không có ai như tôi, đến khi mất rồi mới ân hận, nhưng chẳng thể làm gì vì đã muộn.

Mẫu 21 – Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương hãy đóng vai Trương Sinh để kể lại

Đời người ai cũng có sai lầm, nhưng không phải cái sai nào cũng có thể sửa chữa và cứu vớt. Trương Sinh tôi cực kỳ thấm thía điều này khi để cho gia đình li tán vào thời gian trước chỉ vì tính ghen tuông.

Tôi sinh ra tại Nam Xương, trong gia đình phú hào giàu có với bản tính ăn chơi, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Cha tôi đã mất, nhà còn lại mẹ già nhưng tôi cũng không tu chí làm ăn hay học hành. Thấy thế mẹ nhờ người dẫn mối, giới thiệu cho tôi cô gái tên Vũ Thị Thiết người làng bên, vừa đoan trang vừa xinh đẹp. Tôi yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên và quyết định hỏi cưới để mẹ có cháu bồng bế, gia đình cũng thoát cảnh mẹ góa con côi.

Tôi rất yêu vợ mình nhưng có tật xấu là hay ghen, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy điều này là vấn đề. Hơn nữa Vũ Nương cũng rất đảm đang và tần tảo, dành thời gian chăm sóc và vun vén gia đình rất tốt. Nàng cực kỳ hiếu thảo với mẹ tôi và luôn nỗ lực để ở bên tôi, lo lắng chu toàn.

Ngờ đâu chiến tranh xảy ra khi Vũ Nương mang thai đứa con đầu lòng. Tôi có tên trong danh sách sung lính nên đành phải từ biệt mẹ và vợ lên đường. Mẹ khuyên tôi cố gắng giữ mình, biết tiến lùi đúng lúc để có thể trở về bình an, không cần chức quyền. Vũ Nương dặn tôi không cần gấm hoa trở về mà chỉ cố gắng giữ sức khỏe, lại hứa rằng sẽ luôn nhớ thương và chờ đợi tôi. Mặc dù rất đau lòng xúc động nhưng tôi vẫn phải đi, ba năm sau mới có thể trở về.

Ngày vợ sinh tôi không có mặt nhưng giờ đây tôi đã có thể đoàn tụ với hai mẹ con. Chỉ buồn nỗi, mẹ tôi đã mất vì quá thương nhớ tôi nên niềm vui đoàn viên không được trọn vẹn. Hôm ấy tôi bế Đản ra thăm mộ nhưng nó nhất quyết không chịu, còn không nhận ra cho nó là ai. Nó còn đấm thùm thụp vào lưng tôi, nói rằng tôi không phải cha nó và phải thả nó ra. Lúc này tôi không còn cảm giác bực mình nữa mà thay vào đó là sự bất ngờ, tức giận vì vợ đã sinh hư. Tôi vội vàng thắp hương rồi chạy về, gặp vợ chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi đã không tiếc lời sỉ nhục.

Vũ Nương lúc ấy còn đang loay hoay dưới bếp chuẩn bị bữa cơm mừng tôi trở về với rất nhiều món ngon. Trên mặt nàng còn dính một chút nhọ nồi mà chưa lau vì mải nấu nướng, cực kỳ tần tảo nhưng cũng rất đáng yêu. Tiếc thay lúc đó tôi chẳng có tâm trạng ngắm nhìn mà chỉ quắc mắt hỏi về việc nàng tằng tịu với ai. Vũ Nương bất ngờ lắm, nàng khóc lóc thanh minh nhưng tôi vẫn một mực đuổi nàng đi. Mấy người hàng xóm biết chuyện đến can ngăn nhưng tôi không nghe, Vũ Nương thấy thế thì đau đớn chạy đi.

Những tưởng vợ mình sẽ trở về nhà mẹ đẻ nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ bận tâm đến nỗi bực tức của mình. Nhưng không ngờ, nàng lại chọn cách tự vẫn trên sông Hoàng Giang để chứng minh sự trong sạch của mình. Khi nghe tin tôi như chôn chân tại chỗ, nàng đi rồi, nàng đã đi thật rồi. Tôi vội chạy ra nhưng không kịp nữa, tìm vớt xác cũng không thấy. Tôi đã làm tổn thương nàng quá nhiều, khiến nàng phải mất đi cả tính mạng của mình.

Trời về đêm, tôi và con ở trong căn nhà lạnh lẽo mà buồn bã. Đản khóc lóc rất nhiều, cứ đòi mẹ khiến tôi không tài nào chợp mắt. Tôi trở dậy thắp đèn lên thì thằng bé không quấy nữa, vui vẻ chỉ vào cái bóng trên tường bảo đây là người cha hay đến chơi với nó. Hoá ra tôi đã nghi oan cho Vũ Nương, khiến nàng phải bỏ mạng oan ức đến thế. Giờ tôi ân hận lắm, chỉ mong gặp lại được nàng nhưng tôi biết người chết không thể quay về nữa rồi.

Một ngày, người hàng xóm tên Phan Lang tìm đến nói rằng gặp được Vũ Nương khi đi kéo lưới nhưng lật thuyền, được nàng và Linh Phi ra tay cứu giúp. Nàng gửi lời nhắn rằng Trương Sinh hãy lập đàn giải oan để nàng được siêu thoát nên tôi làm theo. Thực sự nàng đã xuất hiện, nhưng không thể ở lại mà chỉ dành lời cảm tạ, sau đó nói rằng từ nay về sau sẽ đi theo Linh Phi. Khi bóng dáng nàng mờ dần rồi tan biến, tôi chỉ biết gục đầu đau đớn vì sai lầm không thể chấp nhận được của mình.

Qua câu chuyện này tôi mong rằng không ai đi vào vết xe đổ mà mình đã vô tình dẫm lên để rồi mất đi người vợ đáng mến. Hãy dành thời gian cho người đầu ấp tay gối, giữ trọn lời thề kết nghĩa trăm năm và tin tưởng lẫn nhau thì mới có hạnh phúc dài lâu.

Mẫu 22 – Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm

Tôi là Trương Sinh người quê Nam Xương, có một người vợ tên là Vũ Thị Thiết hay được gọi là Vũ Nương. Vợ tôi cực kỳ hiền thục, thuỳ mị, đoan trang cùng với dung mạo xinh đẹp. Hai vợ chồng sống với mẹ của tôi nhưng không có bất cứ mâu thuẫn gì vì Vũ Nương rất hiếu thảo lại chu đáo. Không may chiến tranh đến, tôi phải lên đường tòng quân để lại mẹ và vợ đang mang đứa con đầu lòng ở nhà.

Ngày chia tay, mẹ tôi dặn dò phải giữ mình, đừng vì công danh mà không biết tiến lùi đúng lúc. Vũ Nương dâng chén rượu tiễn biệt, giãi bày rằng: “Chàng đi lần này chẳng mong được đeo ấn phong hầu mà chỉ cần bình yên trở về. Thế giặc khôn lường, gian xảo nên hãy cố gắng giữ gìn để mẹ không lo, thiếp không băn khoăn. Thiếp nguyện trồng liễu rủ bãi hoang, đợi ngày người trở về dù cho không có lấy một bức thư.”

Tôi nghe mà đau lòng nhưng vẫn phải tạm biệt gia đình lên đường đến nơi chiến trường. Vài hôm sau Vũ Nương sinh ra một đứa con trai, đặt là Đản. Nhưng tin vui mới đến thì tin dữ cũng về, mẹ tôi vì quá thương nhớ tôi mà bệnh nặng rồi mất.

Ba năm sau đất nước cũng được thái bình, tôi trở về với tâm trạng vừa hân hoan vừa buồn bã. Dù được đoàn tụ gia đình nhưng mẹ đã mất, tôi muốn bế Đản ra thăm mộ của bà. Tới nơi tôi oà lên khóc, lúc này tâm trạng không được tốt và giữ nổi sự bình tĩnh. Đã vậy Đản còn hỏi rằng tôi có thực sự phải cha nó không bởi vốn trước đây khi gặp, cha nó không nói câu nào. Tôi ngạc nhiên gặng hỏi thì con nói đêm nào cũng có một người đàn ông đến nhà, ngồi và đi cùng mẹ. Nhưng người ấy chẳng bao giờ bế Đản cả, thậm chí cũng không nói không rằng.

Với bản tính ghen tuông không kiểm soát, tôi tức tốc bế con trở về để tra hỏi vợ. Nàng không nhận, khóc lóc và thanh minh nhưng chẳng đưa ra được bằng chứng khiến tôi càng tin điều mình nghĩ là thật. Tôi đuổi nàng đi và còn dành cho nàng những lời mắng nhiếc chửi rủa cực kỳ nặng nề. Nàng chọn cách tự vẫn trên sông Hoàng Giang để chứng minh rằng bản thân thủ tiết. Lúc này tôi đau đớn khôn nguôi nhưng mọi chuyện đã muộn, Vũ Nương đã mất. Sau đó tôi càng như gục ngã khi phát hiện người cha Đản nói chính là cái bóng trên tường của mẹ.

Ngày nghe Phan Lang bảo rằng gặp được vợ mình và nhắn lại việc nàng muốn được lập đàn giải oan, tôi mừng lắm. Dù không thực sự tin tưởng nhưng tôi vẫn làm theo và quả thực Vũ Nương đã về. Nàng nói từ biệt tôi, nói lí do không thể tiếp tục ở lại nhân gian rồi biến mất trên kiệu hoa. Tôi biết mình cũng không thể bù đắp được, tuyệt vọng gào khóc rồi trở về, quyết tâm nuôi Đản nên người.

Chỉ vì tính đa nghi mà tôi để mất đi người con gái mình yêu, người vợ tần tảo sớm hôm của mình. Tôi mong rằng sẽ không có ai trên cuộc đời này phải đối mặt với điều đó nữa, gia đình nào cũng trọn đầy hạnh phúc.

Mẫu 23 – Bài văn đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Vũ Nương đã rời đi, bỏ lại tôi và bé Đản trên nhân thế với nỗi ân hận khôn nguôi. Tôi mãi mãi không thể quên được bóng dáng nàng mờ dần đến khi biến mất trên đàn giải oan. Tất cả là do bản tính ghen tuông, nóng giận quá mức của tôi tạo nên tình cảnh không đáng có này.

Tôi không phải người thích học, hơn nữa từ nhỏ đã sống cuộc sống giàu có nên rất ham chơi. Tuy nhiên điều này thay đổi khi tôi sang 20 tuổi, lúc ấy cha đã mất chỉ còn lại mẹ già. Tôi muốn có vợ để cùng nàng chăm sóc cho đấng sinh thành, cũng để có động lực làm ăn. Khi cưới Vũ Nương về nhà, tôi cực kỳ hạnh phúc vì nàng là người biết suy nghĩ, vun vén cho gia đình.

Hạnh phúc chẳng bao lâu thì tôi phải lên đường ra chiến trận vì đất nước không còn thái bình. Ngày rời đi, cả mẹ và vợ đều khóc rất nhiều, còn tôi thì ân hận vì trước đó không chịu học hành hay tu chí làm ăn. Vũ Nương bụng mang dạ chửa mà phải chịu cảnh lẻ bóng, lại còn cần chăm sóc thêm cho mẹ của tôi. Điều này là động lực giúp tôi gìn giữ bản thân, thiết tha chờ đến ngày đất nước thái bình và được trở về.

Ngày ấy đến tôi vô cùng hạnh phúc, nhưng mẹ già lại không còn chờ được đứa con Trương Sinh này nữa. May thay vẫn có vợ con giúp tôi cảm thấy vẫn được an ủi, giảm đi sự đau buồn. Nhưng vấn đề xuất hiện khi hôm đó tôi muốn bế Đản ra thăm mộ của bà, thằng bé quấy khóc không chịu đi. Đứa trẻ ngây thơ nói rằng nó có người cha khác, cha không biết nói và không bao giờ bế nó.

Tôi nổi cơn ghen khi nghe thấy điều này, lập tức trở về nhà để chất vấn Vũ Nương nhưng thực chất tôi không thể nào bình tĩnh. Tôi mắng chửi vợ mình cực kỳ nặng nề, xúc phạm đến sự trung trinh của nàng, bỏ qua những gì nàng đã lo cho gia đình. Nàng có thanh minh thế nào tôi cũng không nghe, chỉ cho rằng đây là lời gian dối. Vì quá uất ức nên nàng tắm rửa chay sạch rồi đến bến sông Hoàng Giang và gieo mình tự vấn. Tôi cực kỳ giận nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, đến sông muốn vớt xác vợ nhưng lại không thể tìm thấy.

Cuộc sống chỉ có hai cha con rất khó khăn, đã vậy tôi còn rất nhớ vợ nên tối đến đều không thể chợp mắt. Đến ngày hôm đó khi nhìn thấy bé Đản nói rõ sự tình tôi mới thực sự hiểu ra. Tôi đã vu oan cho vợ, khiến nàng phải dùng cả tính mạng để chứng minh sự trong sạch. Tôi hối hận vô cùng, may mắn có thể giúp nàng siêu thoát bằng việc lập đàn giải oan nhờ lời nhắn từ Phan Lang.

Vậy đó, chỉ vì sự ngu ngốc của mình mà tôi đã để gia đình phải ly tán, đến bây giờ hối hận khôn nguôi. Vì sự nóng nảy này mà cả cuộc đời còn lại tôi sẽ phải sống trong day dứt và con mình mất đi tình thương của mẹ mãi mãi.

Mẫu 24

Cảnh gà trống nuôi con khiến tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa còn là cảm giác hối hận. Trương Sinh tôi đã trải qua những nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình. Vì bản tính tự cho mình là nhất mà tôi khiến chính bản thân và người thân yêu xung quanh phải chịu đựng điều không đáng có.

Vợ tôi tên là Vũ Thị Thiết, thường gọi là Vũ Nương đến từ làng bên. Gia cảnh nàng nghèo khó nhưng không vì thế mà thiếu đi sự hiền dịu, đoan trang và vẫn công dung ngôn hạnh. Tôi lấy trăm lạng vàng làm sính lễ để cưới nàng về nhà, cuộc sống gia đình cực kỳ hạnh phúc. Đến khi nàng mang thai con đầu lòng thì không may tôi phải lên đường ra chiến trường vì đất nước có chiến tranh. Vợ trẻ con côi cùng với mẹ già phải ở lại quê hương khiến tôi vô cùng đau lòng.

Ba năm sau chiến tranh tôi được trở về nhà, lúc này mẹ đã mất vì quá thương nhớ tôi. Vũ Nương cũng đã sinh ra đứa con đầu lòng của chúng tôi, đặt tên là Đản. Tôi cảm thấy cuộc sống mình dù mất song thân vẫn có thể hạnh phúc vì gia đình nhỏ.

Nhưng biến cố xảy đến khi lần ấy tôi muốn bế con trai ra thăm mộ của mẹ. Đản không chịu đi, thậm chí còn quấy khóc rất nhiều và bảo rằng tôi không phải cha của nó. Tôi đang chịu nỗi đau mất mẹ, lại thấy con như vậy nên tâm trạng không được tốt. Đản còn nói rằng cha của nó tối nào cũng đến, mẹ ngồi thì ngồi, mẹ đi thì đi và không bao giờ nói chuyện. Lúc này tôi không thể tỉnh táo nữa mà quay trở về nhà chất vấn Vũ Nương, mắng chửi nàng dù nàng có giải thích thế nào đi chăng nữa.

Tôi thốt lên câu đuổi nàng đi khiến nàng thất vọng vô cùng, chọn cách gieo mình xuống sông tự vẫn. Xác nàng trôi mất không thể tìm thấy khiến tôi hối hận khôn nguôi, nuôi con cũng không cảm thấy vui vẻ. Đến khi bé Đản nói về việc cha nó chính là cái bóng trên vách, tôi đau đớn vô cùng. Dù sau này có lập đàn giải oan và thấy hình bóng nàng tôi vẫn không thể vượt qua cảnh gia đình ly tán.

Tôi quyết dùng chính cuộc đời mình để lo cho con hết mức có thể, coi như bù đắp cho cả tình yêu thương của người mẹ. Tôi vẫn luôn hối lỗi về sự bồng bột của mình làm gia đình vỡ tan, mãi mãi không thể tha thứ cho mình.

Mẫu 25

Tôi là Trương Sinh, cuộc sống của tôi bây giờ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi và cần sự kiên nhẫn hết mức. Đây là hậu quả của việc ghen tuông mù quáng, không chỉ làm bản thân mất vợ mà còn khiến con trai mất mẹ. Nỗi ân hận này theo tôi đến cuối cuộc đời và mãi mãi không thể nào tan biến.

Tôi là con trai độc nhất của phú hào họ Trương trong làng, có cuộc sống sung túc từ nhỏ. Tôi không thích học hành cũng không chịu làm ăn, chỉ đam mê ong bướm và chơi bời. Mẹ tôi cực kỳ buồn lòng về điều này, đến năm tôi đủ 20 tuổi bà tìm người mai mối để lấy vợ cho tôi. Vũ Thị Thiết là người làng bên lọt vào mắt mẹ tôi, là người có dung mạo xinh đẹp và tính cách cực kỳ hiền thảo, thuỳ mị, nết na. Hai chúng tôi nên duyên vợ chồng trong thời gian ngắn, dù vậy tôi cũng rất yêu thương người vợ của mình.

Nhưng tôi vốn tính đa nghi nên chưa bao giờ thực sự tin tưởng vợ mình. Chính vì điều này mà tôi gây ra điều không nên, khiến Vũ Nương phải bỏ mạng và con trai mất đi tình thương của mẹ. Cớ sự xảy ra khi tôi đi lính và trở về, lúc ấy mẹ đã mất và bé Đản cũng đã ra đời.

Từ lời nói ngây thơ, không rõ đầu đuôi của con trẻ mà tôi đã khiến Vũ Nương phải chịu đựng những lời mắng nhiếc không đáng có. Hơn nữa cũng vì bản chất ghen tuông quá mức nên tôi không nghĩ tới cảm nhận của vợ mình. Gia đình bất hoà là do tôi, Vũ Nương phải tự vẫn trên sông Hoàng Giang cũng là do tôi. Đến sau này dù rằng có thể lập đàn giải oan cho nàng thì tôi vẫn không thể có được cuộc sống hạnh phúc như trước.

Ba năm vào sinh ra tử trên chiến trường cũng không khó khăn và đau đớn bằng nỗi buồn mất vợ. Tôi chỉ muốn câu chuyện của mình sẽ là tấm gương cảnh tỉnh cho những ai đang có những tật xấu cần phải thay đổi. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người đều có cuộc sống hạnh phúc và không bao giờ phải hối hận với những quyết định của mình.

Lời kết

Một số mẫu bài làm đóng vai Trương Sinh kể Chuyện người con gái Nam Xương đã được The POET Magazine cập nhật. Đây là một trong những câu chuyện mang ý nghĩa sâu sắc được giới thiệu trong chương trình Ngữ văn 9. Dưới góc nhìn của nhân vật người chồng – Trương Sinh ta thấy được sự ân hận, day dứt và dày xéo khi chỉ vì sự nóng giận mà mất đi người vợ tào khang.

XEM THÊM:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *