Top những bài thơ tự do hay, cảm xúc
Những bài thơ tự do hay và cảm xúc với đa dạng chủ đề khác nhau là các tác phẩm nghệ thuật được các nhà thơ sáng tác đầy tâm trạng. Mỗi bài thơ được The Poet Magazine tổng hợp đều thể hiện cảm xúc, nỗi niềm chất chứa riêng.
Các bài thơ tự do hay về cuộc sống
Cuộc sống xung quanh có quá nhiều điều làm cho con người phải băn khoăn, trăn trở về những khó khăn, áp lực. Bên cạnh chuỗi ngày đau buồn là những ngày hạnh phúc ngập tràn.
Quán vô thường (Tác giả: Chưa rõ)
Quán Vô Thường
Để làm chi?
Để ta biết quý giờ ngày tháng năm
Quý nên gieo sạ thiện lành
Hãy hành chuyện tốt
Cứ làm điều vui…
Quán vô thường
Chẳng để chơi
Mà để biết thật kiếp người gang tay
Còn vào ra hơi thở này
Thương yêu chưa đủ
Chớ gây oán thù!
Quán vô thường
Để mà tu
Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau
Có gì tồn tại bên lâu
Hài lòng, thỏa chí, rồi sau có còn?
Quán vô thường
rõ thất tồn
Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi…
Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi
Đừng buồn đau khóc
Lại ngồi tiếc than…
Quán vô thường
Để bình tâm
Núi mòn
Sông cạn
Kiếp nhân sinh bèo
Mong manh
Ngắn ngủi
Tan vèo
Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay…
Quan vô thường
Tỉnh giấc say
Thoát mê mà sống tháng ngày
Thường thôi!
Một kiếp người (Tác giả: Huyền Nguyễn)
Họ đã quen làm tổn thương nhau
Đến mức hờ hững với nỗi đau người khác
Họ phán xét ta là người bội bạc
Mà có bao giờ họ hỏi mình sống ra sao.
Họ tự quyền bước đi dù đau khổ thế nào
Mặc người ở lại hanh hao bao ý nghĩ
Họ dập nát tim yêu và xóa mờ lý trí
Nhưng họ chẳng trách mình mà cứ oán ghét yêu thương.
Họ không thích những nỗi buồn
Họ vay mượn nỗi cô đơn để lấp đầy khoảng trống
Họ tìm quên bằng cách gieo hy vọng
Cho một trái tim đang yếu đuối tận cùng.
Họ đóng rất tài vai diễn lạnh lùng
Họ lừa dối cả những người yêu thương họ nhất
Rồi một ngày khi ánh hào quang vụt tắt
Khép cánh màn nhung là trơ trọi một kiếp người.
Dòng đời (Tác giả: Chưa rõ)
Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sáng đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phát biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phát nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liên mênh mông
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!
Đời vốn vô thường (Tác giả: Tùng Trần)
Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy
Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian
Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang
Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng
Được ấm no đã là điều may mắn
Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên
Có những điều để tạo hóa tự nhiên
Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy
Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy
Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu
Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu
Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội
Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi
Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân
Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần
Nhưng đừng để chữ tình thần rạn nứt
Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật
Đời vô thường sự thật chẳng thể thay
Là con người thì ai cũng như ai
Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.
Vô thường (Tác giả: Hồng Dương)
Cơn gió thổi qua miền hoang vu lạnh
Trăng một mình nửa mảnh lạc bến mơ
Nắng trên cao lấp lánh sáng một bờ
Ai lặng lẽ ngẩn ngơ trong bóng chiếc!
Đường quan ải dòng đời trôi mải miết
Cõi vô thường là nhịp sống nhân gian
Đời vô thường đầu bạc trắng ngại ngần
Cung luân vũ bao lần vô thường cháy
Trong vũ trụ cõi vô thường ai thấy
Sâu vô cùng không đáy đến mông lung
Nắng rồi mưa cho vạn vật khôn cùng
Tan rồi hợp ngại ngùng ai cũng biết
Vận số kiếp vô thường trong cay nghiệt
Tình ơi tình đau xiết bởi nhân duyên
Giàu với nghèo ba họ có ai tuyền
Sướng với khổ y nguyên ba đời hiếm!
Dòng đời chảy qua ngàn năm kiểm nghiệm
Vô thường còn tiếp diễn mãi vô biên
Khuyết lại tròn trăng vẫn sáng vô miền
Nhân gian hỡi! Biến thiên vô thường mãi
Vô thường đã bao nhiêu đời tồn tại
Vô hình chung là cái gọi vô chừng
Có mà không bởi biến đổi không ngưng
Không mà có xin đừng phân tâm nghĩ
Xanh như là mùa xuân non kỳ vỹ
Mộng như trăng vô lý cũng như lòng
Mặc vô thường gạn lọc đục hay trong
Bởi luân vũ quay vòng theo vũ trụ…
Thơ tự do về tình yêu
Tình yêu làm cho cuộc sống của mỗi người có nhiều cung bậc cảm xúc hơn. Thơ tự do về tình yêu là những bài thơ hay và dạt dào cảm xúc của mỗi tác giả.
Đôi ta (Tác giả: Chưa rõ)
Có một lần anh hỏi, với em anh là gì?
Em cúi đầu bẽn lẽn: “Là tất cả anh ơi”
Có một lần anh hỏi, yêu anh nhiều thế nào?
Em mỉm cười em nói: “Nhiều như những vì sao”
Lại một lần anh hỏi, mình yêu nhau bao lâu?
Em chỉ vào mái tóc: “Yêu đến bạc mái đầu”
Yêu vội (Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân)
Chao ôi, đời sống mênh mông quá
Để thấy được nhau, mất cả đời
Thấy được, những chắc gì giữ được
Giữ rồi, sau cũng rất hên xui
Người ơi, đời sống mông lung thế
Tình ra nguồn ngọn, chắc là… thôi
Chi bằng ta rủ nhau yêu vội
Mỗi khắc gần bên, một khắc vui.
Ước mơ hạnh phúc (Tác giả: Chưa rõ)
Em từng ước sống cuộc đời bình dị
Một người để yêu đến hơi thở kiệt cùng
Một gia đình đúng nghĩa chữ thủy chung
Luôn vui vẻ dẫu nhà tranh vách đất
Anh đến muộn sau ngày em lận đận
Đứng dõi theo bóng dáng nhỏ hao mòn
Mảnh tìm gầy qua mấy bận héo hon
Xin hãy để anh chở che, vá lại!
Anh sẽ gom hết tháng ngày tư lự
Trả lại em là rạng rỡ nụ cười
Anh sẽ gom từng giọt nước mắt rơi
Đền lại em quãng đời sau hạnh phúc.
Sóng và đại dương (Tác giả: Bích Nguyệt)
Em vẫn nghe con sóng nói khát bờ
Bời đợi chờ từ ngàn năm vẫn thế
Sóng xô bờ nhưng nào đâu có thể
Ở bên nhau cho đến trọn cuộc đời
Ngàn năm sau sóng cũng mãi không rời
Sóng bạc đầu, vẫn muốn vượt biển khơi
Để đến nơi bến bờ kia chờ đợi
Mang nỗi nhớ, sóng muốn được bến bờ
Nhưng em nghe biển khởi nói sẽ chờ
Con sóng đi cũng có ngày trở lại…
Bởi sóng đâu có thể đi đi mãi
Chẳng trở lại khi không có đại dương.
Giấc mơ yêu (Tác giả: Anh Hoa)
Mang cho em những trải nghiệm tình yêu
Là anh đó không mỹ miều hoa lá
Anh đem đến những sắc yêu kỳ lạ
Luôn ngọt ngào trong cả giấc mơ yêu.
Anh bên em lặng lẽ những sớm chiều
Dù cuộc sống còn bao điều ngang trái
Vui thì ít, buồn đau thì rộng trải
Mặc trong lòng luôn khắc khoải niềm đau.
Anh dịu dàng chắp vá những nát nhàu
Biến cuộc sống thành muôn màu tươi sáng
Đầy đau khổ lùi vào trong dĩ vãng
Dẫn thuyền tình cập cảng bến bờ yêu.
Để đêm đêm cơn mộng mị vơi nhiều
Thay vào đó giấc mơ yêu bùng cháy
Nồng nàn quyện cho tình yêu tan chảy
Cho qua đi hết thảy nhưng lấm lem.
Anh yêu ơi em vẫn cứ say mèm
Đêm qua vội chưa đã thèm cơn khát
Mùi ân ái vẫn đâu đây ngào ngạt
Trái tim này dạo dạt giấc mơ yêu.
Thơ tự do về tình bạn
Thơ tự do về tình bạn là tuyển tập những bài thơ hay và cảm xúc của tác giả. Tình bạn luôn là thứ tình cảm đẹp và thiêng liêng đối với mỗi người.
Bầu trời – Tình bạn (Tác giả: Minh Tuấn)
Bầu trời xanh mông mênh mây rộng
Trái đất tròn nhưng hẹp lối đi
Bước đường đời sao thật diệu kỳ
Câu thơ cũ gửi bước đi ngày tháng.
Bước xa xôi có góc trời xán lạn
Tâm hồn gần sinh nở chốn thơ vui
Khúc dân ca tô thắm những nụ cười
Câu thơ tỏ dệt khúc lòng thổn thức.
Thời gian trôi đưa đời vào ký ức
Ngày hôm qua đã là ngày xưa rồi
Ngày hôm nay lại đón những niềm vui
Ngày mai nữa… mãi cả đời khao khát.
Tôi mãi tìm những câu thơ có nhạc
Để đem vài tiếng hát có hồn thơ
Với tầng cao hái những ánh sao mơ
Dệt trang viết một bến bờ tình nghĩa.
Ngày tháng ơi xin đừng trôi vô nghĩa
Bước chân ơi xin đừng ngã giữa đường
Bạn bè ơi chân thành với niềm thương
Ta sẽ góp một bức tường chắn gió.
Tình bạn (Tác giả: Cóc Nhỏ)
Tình nào đẹp bằng tình bằng hữu
Cùng sẻ chia vui thú – buồn đau
Nơi nào ta cũng có nhau
Bạn bè ta mãi gởi trao tâm tình.
Bạn cứ gọi! Khi mình thổn thức
Hay khi lòng bứt rứt không yên
Có ta bên bạn xua phiền
Khắc ghi bạn nhé nỗi niềm riêng tư.
Bạn hãy gọi dẫu từ xa lắm
Ta sẵn sàng khóc đẫm cùng nhau
Sớt chia bao nỗi nghẹn ngào
Chỉ cần bạn được với bao khối sầu!
Bạn đừng vội gục đầu than trách
Bởi cuộc đời thử thách đắng cay
Bạn buồn tôi sẽ kề vai
Đừng bao giờ để bi ai tủi hờn.
Bạn nhớ nhé… cô đơn hãy đến
Những bạn bè là bến yêu thương
Mãi luôn giúp bạn kiên cường
Xóa tan phiền não, sầu vương giã từ!
Bạn tôi ơi (Tác giả: Thiên Gia Bảo)
Bước đường đời bao trắc trở gian nan
Đừng một mình cúi đầu đi lặng lẽ
Hãy chung tay mình cùng nhau san sẻ
Chút cơ hàn bớt nặng gánh đôi vai.
Vì cuộc sống đâu biết trước ngày mai
Nên hôm nay hãy cùng nhau cố gắng
Mình chia nhau những ngọt bùi cay đắng
Để dìu nhau mạnh mẽ bước vào đời.
Cùng sát cánh nhé bạn của tôi ơi
Những người bạn bên đời tôi thân mến
Nếu như cho tôi vạn lời ước nguyện
Tôi chỉ mong tình bạn mãi chân thành.
Hãy lưu giữ tình bạn của chúng mình
Trong thâm tâm và sâu nơi tiềm thức
Dù mai đây nơi trời xa cách biệt
Phút chạnh lòng lấy kỷ niệm tìm vui.
Nhớ thằng bạn thân (Tác giả: Tùng Trần)
Bao năm rồi tao mày chẳng gặp nhau
Thằng bạn thân thuở nào còn tấm bé
Chắc mày quên, nhưng tao còn nhớ nhé
Kỷ niệm một thời mãi sẽ khó quên.
Bao năm rồi bởi cuộc sống lênh đênh
Dù xa nhau, tên mày tao vẫn gọi
Khi cô đơn giữa thị thành chật chội
Thằng bạn nghèo nơi mái ngói làng xưa.
Nhớ không máy, ngày ấy những khi mưa
Đã trần truồn khi trời vừa rớt hạt
Hai đứa cười lúc mẹ lo và quác
Mưa đầu mùa chắc bệnh mất biết không.
Bao năm rồi tao luôn vẫn ước mong
Dù xa xôi có nửa vòng trái đất
Tao với mày sẽ một lần gặp mặt
Ngồi chuyện trò lượm nhặt lại thời gian.
Hãy luôn gìn giữ thứ tình cảm này nhé!
Tri kỷ (Tác giả: Tác giả: Chưa rõ)
Năm tháng cứ đầy lên, tình bạn
Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu
Những mẫu thư viết vội cuối chiều
Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc
Trong cả những ước mơ ta không đơn độc
Có bạn thân bên cạnh cũng mơ
Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ
Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch
Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết
Về mối tình chớm nở trong tim
Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng
Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng
Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi
Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười
Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ
Những tin nhắn bay qua khung cửa
Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về
Trái tim tôi vui sướng lắng nghe
Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ
Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ?
Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn
Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn
Chẳng làm má rực lên màu lửa
Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa
Ta bước vào nào ngại ngần gì
Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi
Đường xa lắc tìm riêng mình hạnh phúc…
Bài thơ tự do hay về mẹ
Mẹ luôn là người tuyệt vời nhất đối với mỗi người con của mình. Tình cảm con cái dành mẹ đôi khi không thể nói thành lời nhưng có thể sáng tác ra được những bài thơ tự do hay và ý nghĩa.
Tình mẹ (Tác giả: Bình Minh)
Con lại viết thơ đầy nước mắt
Và những nỗi buồn se thắt mẹ ơi
Ngày còn mẹ cuộc sống chẳng thảnh thơi
Nhưng có mẹ trên đời con vui lắm.
Mẹ yêu ơi cả đời luôn gửi gắm
Một tình thương quá sâu nặng bên lòng
Có những ngày gió bấc rét long đong
Mẹ vẫn phải ra đồng ôm mạ cấy.
Và những đêm gió mùa làm run rẩy
Mùng chăn mềm đắp đậy bởi thương con
Khi tuổi đời chỉ có mẹ mà thôi
Thế gian ơi xin ghi mãi tình tôi
Vẫn cuộc sống muôn đời con nhớ mẹ.
Nước biển Đông muôn đời dâng nhè nhẹ
Không đong đầy đâu nhé mẹ, mẹ ơi!
Tình yêu mẹ (Tác giả: Chưa rõ)
Tình yêu mẹ, là nguồn sống của con
Nhỏ lên trong nôi, trên võng mẹ ru êm
Ngủ thôi, con yêu của mẹ
Tiếng ru êm đềm cuộc đời con bước
Sữa ngọt, tròn bầu trên ngực mẹ
Mặc cho gió đêm, con ngủ say
Tình thương mẹ dành đầy lòng
Con mẹ nuôi nhanh từ bé thành người
Nụ cười trên môi, cơm nát vui
Má mẹ nhai từng hạt cơm nghèo
Ngày tháng trôi đi mai theo
Chăm sóc quê nghèo, mẹ ơi!
Hiểu đời mẹ, con lớn khôn
Con trở thành người, mẹ ơi!
Ơn đậm, nghĩa lớn, phước tràn
Mẹ cho con cái, tình xin lớn
Con chưa đủ đền đáp nghĩa ơn
Mẹ đi, lòng thấu hiểu đau thương
Tóc con, màu nay đã phai
Nhói lòng, lòng cứ đau đớn nhớ về người!
Trái tim của mẹ (Tác giả: Dung Bùi)
Con sinh ra nơi tiếng khóc chào đời
Nghe tiếng hát à ơi con của mẹ
Dòng sữa ngọt mẹ cho con từ bé
Miếng cơm nhai từ đứa trẻ nằm nôi.
Tập cho con biết nói lại biết ngồi
Biết vòng tay nụ cười con ạ mẹ
Chạy lẫm đẫm, mẹ theo sau sợ té
Giọt mồ hôi đổ nhẹ trán mẹ rồi.
Mẹ vẫn cười nét hiền hậu mẹ ôi!
Vòng tay ấm ôm con rồi siết chặt
Ôi sung sướng con nhìn qua ánh mắt
Ngấn lệ trào trên khuôn mặt mẹ yêu.
Những đêm đông lạnh giá gió thổi nhiều
Mẹ trăn trở ôm con yêu của mẹ
Dỗ giấc nồng nhè nhẹ hát lời ru
Biết gì đâu một đứa nhỏ đần đù.
Ngồi cạnh mẹ bóng mù u che mát
Lo cho con những cơm chiều đạm bạc
Đi học về nghe câu hát mẹ yêu
Mẹ cho com tình mang nặng quá nhiều.
Mười ba tuổi biết bao nhiêu nặng nợ
Tóc phai màu con còn nhớ mẹ ơi!
Đứa con yêu thương nhớ mẹ suốt đời
Mùa hạ đến, nước mắt rơi ngày giỗ mẹ.
Mỗi mùa xuân thêm một lần dối mẹ (Tác giả: Khuyết Danh)
Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi
Về chưa con sao vẫn thấy chưa về
Con lại phải thêm một lần nói dối
Chờ sang năm con hứa sẽ về quê
Nếu chẳng phải vì thay tờ lịch mới
Chắc là con không biết có Xuân sang
Đời nước Mỹ tháng ngày trôi qua chóng
Chưa kịp xoay đã hết một năm tròn
Bỗng sực nhớ đến lời ai đã nhắc
Lại lo tìm câu nói dối cho xong
Mười một mùa xuân miệt mài đất khách
Con dối đi dối lại biết bao lần
Căn nhà cũ chắc năm nay mục nát
Tiền gởi về không đủ mẹ nuôi thân
Con gái lớn theo chồng đi nơi khá
Con trai đầu biền biệt chốn xa xăm
Cây mai nhỏ ba đã trồng năm trước
Mấy xuân rồi có nở nụ nào không
Hay đã chết theo ba từ dạo ấy
Để mùa Xuân hoa trắng nở trong lòng
Năm mới đến mẹ già thêm một tuổi
Tóc bạc hơn nhiều, má hóp răng long
Sao giấc ngủ chập chờn con thấy mẹ
Người đàn bà đẹp nhất ở trần gian
Năm mới đến con cũng già thêm tuổi
Xa mẹ hiền một tuổi nặng bằng hai
Tuổi nước Việt chất chồng lên quá khứ
Tuổi xứ người quần quật với tương lai
Con chẳng biết nói thế nào mẹ hiểu
Chẳng còn ai hiểu hết chuyện đời con
Non nước đó vẫn còn đầy dâu biển
Núi sông đây sao giữ được vuông tròn.
Mẹ (Tác giả: Đỗ Trung Quân)
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua.
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời bà biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ – chia lìa – vui buồn – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi.
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua, mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tắm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
Một số bài thơ tự do hay về cha
“Tình cha ấm áp như vầng thái dương” là câu hát quen thuộc đối với mỗi người. Ngoài các bài hát ca ngợi tình cha con thì còn có nhiều bài thơ tự do về cha vô cùng ý nghĩa, xúc động.
Ngày của cha (Tác giả: Mai Hắc Bộ)
Theo dòng đời con vội vã ra đi
Rời quê nghèo chỉ vì luôn ấp ủ
Bỏ cha hiền chỉ mong đời sáng sủa
Giúp đôi phần gánh nặng gửi về cha.
Bao năm rồi vẫn biền biệt phương xa
Ở quê nghèo một mình cha tần tảo
Mẹ không còn một mình cha dạy bảo
Sống ngoan hiền phải hiếu thảo trước sau
Lời dạy đó con vẫn còn khắc sâu
Mà nghĩa ân con luôn cầu đáp trả
Để cho cha đỡ đôi phần vất vả
Nhưng dòng đời còn hối hả bon chen.
Chữ hiếu ơn con xin đành lỡ hẹn
Nơi xứ người nuốt đắng nghẹn tình cha
Kiếp bụi trần thầm cầu được thứ tha
Đợi con về tình cha là tất cả.
Nhớ về cha yêu (Tác giả: Lê Sáng)
Con đã quen rồi hơn hai bảy mùa xuân
Vắng tiếng cha, vắng nụ cười ấm áp
Ngày tháng qua đi như mây trôi bèo dạt
Nghĩ thương cha, tan nát cả cõi lòng.
Con đã quen rồi hơn hai bảy mùa đông
Cái giá lạnh thiếu thân hình che chở
Thiếu cả lời khuyên, thiếu lời dạy dỗ
Con không cha nào có thấy vui.
Thu đang sang con quen với ngậm ngùi
Ôm lấy mẹ cắn môi con chịu
Ngày một già đi, mẹ giờ đã yếu
Tại vắng cha! Mẹ thiếu tình thương.
Hai bảy năm qua một mình mẹ một giường
Đêm con ngủ mà mẹ không ngủ được
Bờ mi cay lệ con tràn sướt mướt
Cha ơi cha! Cha đang ở nơi đâu?
Con cũng đã quen với nắng hạ cháy đầu
Nhớ khi nhỏ cha thường hay quát mắng
Vì sợ con đau, sợ làn da con sạm
Nhưng hôm nay, ai sẽ ở bên con.
Hai bảy năm rồi con thèm một lần ôm
Thèm được nắm tay, được ân cần che chở
Và muốn gọi cha nhẹ nhàng là bố
Thật thân quen thật ấm áp cha à!
Từ bây giờ thì mãi mãi gọi cha
Không khác hơn bởi đó là định mệnh
Người đã xa con, xa mẹ già đáng kính
Để đến một phương trời mà chỉ có mình cha.
Cha yêu (Tác giả: Mami Vam)
Con cứ nghĩ trốn mình vào góc khuất
Thì đắng cay buồn tủi nhất dần trôi
Nhưng cha ơi! Con gái đã sai rồi
Càng trốn tránh… buồn nhân đôi cha ạ!
Giây phút này con cần cha hơn cả
Nhớ cha nhiều con nhớ quá cha ơi!
Cái giờ đây đáng giá nhất trên đời
Đó là cha, là người con yêu nhất!
Cha không còn đó chính là sự thật
Tình yêu thương quý nhất đã rời xa
Nhớ về cha lòng nức nở vỡ òa
Biết làm sao để cha về bên cạnh?
Nhớ lúc trước, lúc con buồn hiu quạnh
Cha là người ở cạnh động viên con
Nhưng giờ đây giây phút ấy không còn
Cha biết không? Con gái cha buồn lắm.
Người ta đặt con bên bờ vực thẳm
Xíu xíu thôi chìm đắm giữa dòng
Cha về đi con gái vẫn đợi mong
Được chở che trong vòng tay trìu mến.
Nhớ nha cha! Con chờ cha về đến
Dẫu là mơ… cha bên cạnh động viên
Vỗ đầu con rồi nở nụ cười hiền
“Con gái ngoan! Kiên cường lên con nhé!”.
Tình cha cao cả (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Tình của cha biết lấy gì so sánh
Sáng như mặt trời như ánh sao khuê
Như đại dương mênh mông nước tràn
Như dòng sông như con đê chắn lũ.
Ngược thời gian con trở về quá khứ
Cha lo cho con giấc ngủ bình yên
Chăm sóc con chăm sóc cả vợ hiền
Cha bươn chải kiếm tiền nuôi con lớn.
Vì các con cha thức khuya dậy sớm
Việc nước việc nhà bận rộn ngày đêm
Con học hành cha lại vất vả thêm
Bao thu qua gió bên thềm lá rụng.
Cha chỉ cho con điều hay lẽ đúng
Dạy cách làm người cho xứng đời trai
Cha dẫn con đi hướng tới tương lai
Nhưng không kịp đợi tới ngày hạnh phúc.
Các con lớn không cuộc đời bớt cực
Cha đã ra đi trước lúc bình an
Nhớ đến cha nước mắt lại tuôn tràn
Cha tốt nhất trong thế gian con biết.
Những bài thơ tự do hay nhất về thiên nhiên
Vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ càng làm cho con người thêm yêu cuộc sống, yêu đời. Chính vì vậy có rất nhiều bài thơ tự do về thiên nhiên được ra đời.
Bốn mùa thiên nhiên (Tác giả: Nguyễn Thanh Thanh)
Thiên nhiên như thể có bốn mùa
Từng mùa thay đổi chẳng phải mua
Quy luật tạo hóa là như vậy
Một số con người muốn được – thua.
Mùa xuân như báo hiệu một năm
Làm người trong cuộc thống kê thầm
Đã làm được gì trong năm nhỉ?
Để mùa xuân tới có người chăm.
Mùa hè như cây lá xum xuê
Dịu bớt nắng trưa lối đưa về
Dợn chút gió hiu, mây che phủ
Chút ít cơn mưa mát vùng quê.
Mùa thu cây lá phải đổi thay
Cây đâu trơ trẽn để người cay
Thiên nhiên có mới đương nhiên đổi
Nhưng vẫn đi theo những luống cày.
Mùa đông cây tích tụ tinh khôi
Đã có qua năm trưởng thành rồi
Hiện giờ chịu đựng nhưng tích lũy
Kịp mùa xuân tới búp, hoa khôi.
Thôi chẳng hơn – thua chỉ theo mùa
Sống cho phù hợp chẳng cần mua
Qua mùa dành dụm là nhiều đấy
Xuân hạ thu đông hợp mới mùa.
Mùa đông (Tác giả: Hồ Xuân Thu)
“Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gõ cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu.
Màu xanh lên đường (Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm)
Trong trẻo suốt một đời
Những hàng mưa dưới lá
Rừng gọi tên tôi thế đó
Những hạt mưa rừng trong trẻo rơi…
Những hạt mưa rừng ơi
Rung vang trên mặt lá
Những hạt mưa rừng ơi
Treo sáng quanh vành mũ
Mưa không trôi màu xanh mặt lá
Mưa không trôi màu xanh bầu trời
Tôi đi qua mùa mưa
Thấy áo xanh màu khói lá
Thấy ngón tay bồi hồi như mỗi chồi non
Chào cả mùa xuân đến sớm
Sáng nay tôi lên đường
Đi cùng ta lá nhé
Những ngọn măng rừng thân thiết nuôi nhau
Những bông tàu bay sáng bừng ngọn gió
Che cho nhau rừng lim, rừng dẻ
Sưởi ấm nhau rừng gội, rừng chè
Ai nhớ không U Rằng, A Rí
Phong lan thơm suốt một triền cao
Đi cùng ta lá nhé
Những năm lớp lớp chiến hào
Lá che ngàn ngày đánh giặc
Dẫu khi héo vì chất độc
Lá lại xanh vào đời ta…
Ta đi bao năm gian khổ
Vỗ tay hát dưới cội rừng
Ngước lên nước mắt rưng rưng
Nghe thấy từ trên ngọn biếc
Tâm hồn trong sáng yêu thương…
Lá ơi
Cùng ta đi nhé
Màu xanh cuộc đời ta mang hai vai
Tội ác quân thù ta ghi trên lá
Ở đây còn máu đổ
Ở đây còn đường dài
Ta còn đi mãi
Ta đi giải phóng quê hương
Ta đi từ hát hát cũ
“Lá còn xanh như anh đang còn trẻ”
Ta đi với súng với người
Đây những ngày đi đông đủ
Lao xao tiếng chân bạn bè
Bỗng nhớ khoảng rừng em ngủ
Mùa về thiêng liêng đất nâu
Thương em lòng ta thắm đỏ
Ôi màu áo người bạn cũ
Xuân này thấp thoáng triền cao…
Giờ ta đi lên đỉnh núi
Bẻ nhành lá sáng quê hương
Vẫy chào một ngày chiến đấu
Mùa xuân – xanh trời tiền phương.
Những bài thơ tự do hay ngắn về mây
Mây là hình ảnh thiên nhiên đẹp và gần gũi đối với mỗi người. Thơ tự do về mây là những bài thơ chân thực về vẻ đẹp của mây trong cuộc sống hàng ngày.
Yêu, giận hờn… chuyện muôn thuở gió mây (Tác giả: Nguyễn Đình Cường)
Từ ngàn xưa gió và mây hứa hẹn
Đưa nhau bay tới nơi góc trời xa
Chung đường đi mặc cảm thù từng lời
Bên nhau trọn đời dù sóng gió đây.
Mây biết rằng không yên lặng với bản thân
Theo gió vẫn luôn lang thang khắp nơi
Bình minh hay lúc hoàng hôn buông tối
Nước mắt mây rơi trên đôi mi buồn.
Gió cố gắng kiếm sống qua ngày mai
Đôi khi trắng tay trở về bên em
Nắng vàng rơi trên bề mặt trần gian
Mây đứng nhìn gió cất tiếng ca thầm.
Gió ghen tỵ đôi khi tỏa lên ngấn nước
Bão tố giận dữ hỗn loạn trên biển
Khi mây nổi giận đến cùng điểm sợ
Giận dữ tràn đầy từ trong lòng mây.
Mây buồn khóc suốt bao ngày dài dặc
Đau lòng biển nước vùng lên sóng dâng
Núi đồi chao đảo, hoa lá rụng trên
Người dân ngồi than vãn buồn phiền kềnh.
Trời gọi mây gió đừng cay đắng lâu thêm
Yêu nhau chân thành, không cần oán trách!
Nhưng người trời kia đã giảng định rằng
Yêu thương, giận hờn…chuyện dài của gió mây…!
Mây và ta (Tác giả: Nghi Lâm)
Mây lướt qua biển, theo dõi ta tận tụy
Dưới ánh hoàng hôn mênh mang
Nhìn lên trời, cảm giác như mây đang chờ đợi
Chắc chắn không muốn rời xa sớm.
Mây biết khi nào nên ra đi phiêu bồng
Để gió hòa mình với cát bên bờ
Chúng ta đứng bên nhau, âu yếm với nhau
Đắm chìm trong sóng biển, trong cát trắng.
Chiều dần buông, mây hát ca vang lên
Khúc hát dịu dàng dành cho hai trái tim yêu nhau
Tay trong tay, đong đầy tình cảm êm đềm
Nụ hôn ấm áp đón lấy bóng đêm buông xuống.
Rồi mây lại thay đổi màu sắc bất ngờ
Phủ kín bầu trời biển cả và ta
Chỉ còn thấy xa xa, trên biển mờ ảo
Bóng tàu lướt nhanh trên những đợt sóng.
Tạm biệt mây, không còn lắng nghe tiếng thì thầm
Của anh bên em nữa
Thành phố đang hối hả thắp đèn đêm
Chờ đón hai ta trở về, về trong tình yêu!
Mây (Tác giả: Nguyệt Sương)
Mây vẽ trời hoa trắng muốt
Trong nắng thu, mật vàng lớp lớp
Đùa gió, cuộn tròn lơ lửng
Mỗi tối, trời thêm sắc vẽ mênh mông.
Ngắm trời, mây nền xanh biếc
Vẽ những nét thanh bình
Hình thú, hình chim, hình lá
Mây, sáng lung linh giữa bầu trời cao.
Đẹp, buổi sớm bình minh
Mặt trời, hồng rực mây vờn
Mây, ánh đỏ, vòm sắc mới
Bầu trời hân hoan, đẹp vô cùng.
Đẹp, chiều buông, hoàng hôn rực rỡ
Mây, sắc nắng, đỏ tím ngẩn ngơ
Bức tranh khổng lồ treo trời xa.
Yêu mây cao, gió hiền hòa
Mát, mưa dội, nắng cháy đốt
Mây, dẫn mưa nguồn hạnh phúc
Vạn vật, hát mừng, thiên nhiên tươi đẹp.
Cũng có khi, mây đen kéo đến
Mưa giông, sấm chớp, gió reo
Sông ngập, mất bình yên
Đất mẹ đau đớn, con người khốn khổ
Đất, nước, mây đẹp thật đẹp
Hay giữ gìn thiên nhiên
Mây trắng, trời cao, hiền lành
Trải đẹp miền tổ quốc.
Các bài thơ tự do hay nhất về trường học
Những bài thơ về trường chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc. Đó có thể là luyến tiệc một thời học sinh đã qua, cũng có thể là kỷ niệm khó quên của một ai đó.
Áo trắng (Lê Minh quốc)
Ngôi nhà tôi nằm trong hẻm nhỏ
Trẻ thơ cười ầm ĩ bóng trăng tan
Hiên nhà phất phơ vài đoá cúc vàng
Tôi ngồi làm thơ, ngồi chơi cờ tướng
Buổi chiều em về trong bóng nắng
Môi son dè dẻn nụ cười
Hẻm nhỏ nhưng lòng không chật hẹp
Khi còn hào phóng tuổi hai mươi
Em nhỏ nhắn như chùm hoa cúc trắng
Nở ngát hồn tôi những sớm mai
Áo trắng chờ em đi qua ngõ
Ngập ngừng thư mỏng nép trong tay
Thơ tôi viết từ ngôi nhà hẻm nhỏ
Sẽ hoá thành bươm bướm thơ ngây
Cho em giữ gìn trong nhật kí
Bẽn lẽn nằm bên vở chép bài
Đừng trách tôi chiều nay dại dột
Đợi em về trao tặng một chùm hoa
Em không nhận để tôi ngơ ngác đứng
Hương không bay cuống quýt mãi hiên nhà
Tôi rất sợ ngày mai em e ngại
Sẽ không về qua hẻm nhỏ! Trời ơi
Áo trắng em vẫn còn xao xuyến mãi
Tôi biết tìm đâu khi đứng giữa cuộc đời?
Khúc hát ngày ra trường (Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Thôi, từ giã giảng đường
Từ giã tuổi sinh viên
Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ
Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở
Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay.
Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây
Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác!
Tạm biệt nhé con đường về xanh mát
Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi?
– Em sẽ về miền đất ấy xa xôi…
Lời nói khẽ như bao lời muốn nói
Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới
Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều.
Họ bên nhau chưa nói được nhiều
Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc!
Để những ước mơ thầm thì khẽ hát
Khúc – hát – vào – đời những mơ ước lứa đôi…
Ai về qua chỗ người thương (Nguyễn Nhật Ánh)
Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…
Top bài thơ tự do hay nhất về ngày tết
Những câu chúc xuân, đón Tết được thể hiện theo nhiều cách khác nhau qua những vần thơ:
Bài ca xuân 68 (Tố Hữu)
Anh chị em ơi!
Hãy giương súng lên cao, chào Xuân 68
Xuân Việt Nam
Xuân của lòng dũng cảm.
Ai đến kia, rộn rã cùng Xuân?
Hoan hô anh Giải phóng quân
Kính chào Anh, con người đẹp nhất!
Lịch sử hôn Anh, chàng trai chân đất
Sống hiên ngang, bất khuất trên đời
Như Thạch Sanh của thế kỷ hai mươi
Một dây ná, mót cây chông, cùng tiến công giặc Mỹ.
Không tự ngắm mình, anh chẳng hay đâu, hỡi chàng dũng sĩ!
Cả năm châu, Chân lý đang nhìn theo
Bóng Anh đi… và vành mũ tai bèo
Của Anh đó!
Ôi cái mũ vải mềm dễ thương như một bàn tay nhỏ
Chẳng làm đau một chiếc lá trên cành
Sáng trên đầu như một mảnh trời xanh
Mà xông xáo, mà tung hoành, ngang dọc.
Mạnh hơn tất cả đạn bom, làm run sợ cả Lầu năm góc!
Ta muốn hỏi Trường Sơn
Có đỉnh nào cao hơn
Chiếc mũ kia của chủ nghĩa anh hùng cách mạng?
Cảm ơn Đảng của chúng ta, Đảng làm ra ánh sáng
Người chưa đưa ta lên được sao Kim.
Nhưng đã cho ta một linh hồn và một trái tim
Biết lẽ phải, biết yêu thương, căm giận
Biết đi tới và làm nên thắng trận!
Hôm nay sao vui thế! Sáng xuân nay
Ta đi tới, lòng ta như bay
Với mỗi làn mây, với từng cơn gió
Gió miền Bắc đang thổi vào Nam đó!
Gió mây ơi, không đợi nắng xuân về
Hãy bay đi mà che những đoàn xe
Và những đoàn quân tuôn ra tiền tuyến….
Tổ quốc ta! Hai mươi ba năm đau khổ gian nan, bền gan kháng chiến
Tiến lên!
Toàn thắng ắt về ta!
Hỡi bốn phương và những chiến trường xa
Xin lắng nghe… Phút giao thừa đang chuyển
Bác Hồ gọi. Ấy là mùa xuân đến…
Hoan hô Xuân 68 anh hùng!
Hãy gầm lên như sấm sét đùng đùng
Tất cả pháo!
Và xông lên, dũng sĩ!
Như khí phách Trần, Lê. Như oai vũ Quang Trung
Khắp thành thị nông thôn
Đánh tan đầu Mỹ, nguỵ!
Vì Độc lập, Tự do, núi sông hùng vĩ
Vì thiêng liêng giá trị Con Người
Vì muôn đời hoa lá xanh tươi
Ta quyết thắng. Giành mùa xuân đẹp nhất!
23-1-1968
Bác Hồ đi chúc Tết (Nguyễn Hưng Hải)
Trong căn phòng ổ chuột của chị lao công giữa Thủ đô Hà Nội
Bác đã mở vung nồi xem đón Tết ra sao
Chị lao công thưa với Bác nghẹn ngào
Giấu đi nỗi nhà nghèo không có Tết
Phố gần chợ ngày nào cũng quét
Mà vẫn đầy những rác…?!
Sáng mùng Một
Chị không ngờ là Bác
Lại đến thăm người quét rác như mình
Mở vung nồi xem Tết Hồ Chí Minh
Giữa Hà Nội nghìn năm, đâu có khác…?!
Không khác Tết chị lao công quét rác
Bác cả đời cũng có khác gì đâu
Để sạch chợ, sạch đường, sạch những con sâu
Có cái Tết cho người nghèo đâu đó
Bác quên Bác, và Người luôn nhắc nhở…
Đi chúc Tết bây giờ liệu có ai còn nhớ
Mở vung nồi xem Tết chị lao công?!
Chiều cuối năm (Đặng Thiên Sơn)
Chiều nay về ngang ga xép
Còi tàu rúc lên ngong ngóng phía quê nhà.
Bao năm rồi ta ăn tết xa quê?
Nhớ lắm phiên chợ cuối năm
Trong tiết trời se lạnh
Trẻ con ngậm bóng bay miệng thắm hồng son đỏ
Các cụ già quây quần bên hàng tranh giấy gió
Hương hoa thơm lừng
Mẹ mua lá dong về nội gói bánh chưng
Cha mân mê cành Nhật Tân chớm nở…
Kẻ đi xa nhiều năm
Mắc nợ!
Cái tết quê đầm ấm sum vầy.
Dẫu biết rằng ta ở lại nơi đây
Nhưng chiều nay mẹ vẫn ra góc sân trông ngóng
Còn thời gian mẹ ta còn hi vọng
Chiều cuối năm thương nhớ ở hai miền.
12-2008
1 số bài thơ tự do hay về quê hương, đất nước
Tình yêu quê hương đất nước là đề tài được nhiều nhà thơ lựa chọn trong tác phẩm. Họ thể hiện sự tự hào rõ ràng qua từng câu chữ:
Bài ca người Tây Nguyên đi trồng cao su (Trần Nhật Thu)
Ơ Hlan, Rơlanhy, dậy đi thôi
Kẻng nông trường đã vang lên rồi
Ăn nhanh bát cơm bên ngọn lửa đỏ
Cùng lũ làng ra lô cao su
Trên núi Chưsê mặt trời chưa thức
Bước chân rậm rịch người Tây Nguyên
Ama ơi, đời mình nay đổi khác
Đừng đi bẫy thú, đừng đi đốt rừng
Đã có cao su, có đất nông trường
Gửi con nhà trẻ, đừng địu trên lưng
Hgiang ơi, mẹ ru con ngủ
Mai rồi khôn lớn đi làm công nhân
Mai rồi cao su xanh đất badan
Con gái Bana, con trai Xêđăng
Cùng vít rượu cần sau mùa trồng mới
Vòng tay múa hát mừng hội rông chiêng
Biết ơn cách mạng, biết ơn Bok Hồ
Cho người Tây Nguyên hết buồn hết khổ
Hết như con thú luồn mãi rừng sâu
Biết làm nông trường, biết trồng cao su
Nâng niu bầu giống, chọn tháp lai cây
Nhìn hạt mở mắt biết chọn tháng ngày
Người Tây Nguyên hát bài ca mới
Xanh tràn bốn phía Ia Glai
Bài ca quê hương (Tố Hữu)
29 năm dằng dặc xa quê
Nay mới về thăm, mừng tái tê…
Mới được nghe giọng hờn dịu ngọt
“Huế giải phóng nhanh, mà anh lại muộn về!”
Ôi, cơ chi anh được về với Huế
Không đợi trưa nay phượng nở với cờ
Về với phá Tam Giang, như con trích con chuồn dưới bể
Về với rừng lá bến Tuần, lợp nón bài thơ…
Cơ chi anh sớm được về bên nội
Hoá nỗi đau tan nát Phù Lài
Như quê bạn, Niệm Phò trơ trụi
Đạn bom cày cả nương sắn, đồng khoai!
Cơ chi anh sớm được về bên ngoại
Giữ bờ tre, bến nước Thanh Lương
Thương các cậu, các dì chịu khảo tra, không nói
Đào hầm nuôi cán bộ tháng năm trường!
Quê hương ơi, sao mà da diết thế
Giọng đò đưa… lòng Huế đó chăng?
Ví dù đèn tắt, đã có trăng
Khổ em thì em chịu, biết làm răng đặng chừ…
Câu hò xưa mối tương tư
Thiết tha đôi lứa, mà như đôi miền
Bây giờ, nước lớn, thuyền lên
Bắc Nam mình lại nối liền thịt da.
Bây giờ hết nỗi gần xa
Anh vào Hương Thuỷ, anh ra Phong Điền
Đường làng, lạ mấy cũng quen
Bước chân cứ nhớ, chẳng quên lối nào.
Ngày đi lòng vẫn tự hào
Nay về càng ngẩng đầu cao với trời
Thừa Thiên, đẹp cảnh, đẹp người
Nút xanh khí phách, biển ngời sức xuân
Núi này Bạch Mã, Hải Vân
Mây đưa Anh Giải phóng quân lên đèo
Biển này, Cửa Thuận sóng reo
Thanh thanh vành mũ tai bèo là em.
Hương Giang ơi… dòng sông êm
Qủa tim ta, vẫn ngày đêm tự tình
Vẫn là duyên đó, quê anh
Gió mưa tan, lại trong lành mặt gương.
*
Bến nghèo, xưa chuyến đò ngang
Nay cầu chống Mỹ, xe sang dập dìu
Tràng Tiền, biết mấy là yêu!
Tuổi thơ áo trắng, sớm chiều bướm bay.
Ngự Bình, thông lại xanh cây
Bên kia Vọng Cảnh, bên này Thiên Thai.
Bức tranh non nước tuyệt vời
Bàn tay ta lại xây đời ta đây!
Hoàng cung, thôi đã rêu dày
Ngẩn ngơ thần tượng còn say thủa nào?
Tươi rồi cuộc sống thanh tao
Bát cơm hến cũng ngọt ngào lòng ta.
*
Huế ơi, đẹp lắm quê nhà
Câu Nam ai hoá bài ca anh hùng.
Ai đi qua đó miền Trung
Xin mời ghé lại, vui cùng Huế tôi!
(Kỷ niệm tháng 5-1975)
Sưu tầm thơ tự do hay về tiễn biệt, chia ly
Khoảnh khắc chia ly sẽ có cảm xúc buồn bã, đau thương nhưng đôi khi cũng có lời chúc cho đối phương cho chặng đường sắp tới:
Ai sẽ đứng bên cạnh mình lúc bão giông (Nguyễn Phong Việt)
Ai sẽ đứng bên cạnh mình lúc bão giông
và tay giữ hộ những nỗi niềm…
Không cần nói gì như bóng tối phải xuống lúc vừa đêm
một điểm tựa nhưng sẽ luôn cách xa một khoảng trống
muốn gào thét lên thì người phía sau vẫn im lặng
đừng ai chạm vào nước mắt
lúc đang rơi…
Ai sẽ đứng cạnh mình lúc chân khuỵu xuống vì lẻ loi
thấy niềm vui trôi đi mà không cách nào bắt được…
nhiều năm tháng đã thử thách mình để trưởng thành hơn mình của ngày trước
nhưng đau đớn
không có hình dạng nào giống nhau…
Ai sẽ đứng cạnh mình lúc mình quay lại nơi bắt đầu
mà hạt giống năm xưa giờ đã thành cây ra trái
dấu vân tay cũng mờ đi và chai sần với quá nhiều vết cắt mãi mãi
đi con đường nào cũng phải để cho mình nhìn thấy
mình thật sự biết yêu thương…
Ai sẽ đứng cạnh mình lúc chọn ngồi xuống với cuộc đời bình thường
dọn ra những bữa ăn trong tháng ngày đơn giản
thiệt thòi thêm một chút thôi nhưng mình sẽ khác
như biết rằng nếu mình có mất hết
vẫn còn mình ở đây…
Ai sẽ đứng bên cạnh mình lúc mình muốn tạm biệt cuộc đời này!
Những bài thơ tự do ngắn về kháng chiến, người lính
Thơ về kháng chiến mô tả rõ nét sự khó khăn của thời điểm đó. Mỗi chiến sĩ đều phải đương đầu với cửa tử, nỗ lực không ngừng để dành lấy độc lập cho dân tộc.
Một buổi sáng tháng ba (Xuân Miền)
Tháng ba nhớ về Sơn Mỹ
Ngày 16 tháng 3 năm 1968
Tỉnh Quảng Ngãi, Sơn Tịnh, Tịnh Khê, làng Sơn Mỹ
Một buổi sáng tháng ba hiền hoà nơi thôn dã
Người dân Sơn Mỹ lùa trâu, vác cuốc ra đồng
Công việc nhà nông – bao đời cần cù, mưa nắng.
Bỗng mọi thứ rung lên rồi chìm trong khói lửa
Từ núi Răm, từ căn cứ quân sự Chu Lai
Pháo đủ cỡ, địch bắn ra, dội xuống trong, ngoài
Trong phút chốc – Sơn Mỹ thành hoang tàn, đổ nát
Nhà cửa không còn – dân vô tội – chết ngổn ngang.
Trực thăng Mỹ đổ quân – viễn chinh Mỹ quyét, càn
Hai trăm bảy tư (274) căn nhà – quân thù đốt sạch
Năm trăm lẻ bốn (504) người vô tội – chúng không tha.
Nòng súng Mỹ đen ngòm – chĩa thẳng mặt em ta…
Em dẫu nhỏ – lấy thân mình chở che cho bé.
Quân cướp nước – chúng không khác gì bầy quỉ dữ
Tất cả: Lớn bé, già trẻ, em thơ, phụ nữ…
Đốt sạch, phá sạch, giết sạch – chúng không tha.
Rồi chúng rút đi khói lửa vẫn cuốn mù trời
Máu đỏ dân làng – ngập ngụa lòng mương, mặt đất.
…Chính nơi đây – nhà chứng tích dựng lên
Như một chứng nhân lịch sử hùng hồn
Để loài người và lương tri thời đại
Nhìn rõ đục, trong – tội ác quân thù.
Phải chăng – Đó là văn minh kiểu Mỹ?…
Bốn mươi năm rồi ta về thăm Sơn Mỹ
Những nén nhang trầm – nhắc lòng suy nghĩ
Tội ác chiến tranh – sao quá bạo tàn?…
Hỡi loài người, nhân loại – hãy chặn, ngăn
Đừng để Sơn Mỹ xảy ra ở nơi nào nữa.
Sơn Mỹ hôm nay cao nhà, rộng cửa
Những vết dày đinh, pháo thù không còn nữa
Sơn Mỹ màu xanh, cây cỏ, lá hoa
Em thơ đến trường vui nhộn tiếng hát ca
Nhưng mọi người không thể quên “Một buổi sáng tháng ba”
Ngày 16 tháng 3 năm 2008
Ba câu hỏi nhặt được ở Côn Đảo (Lê Huy Mậu)
Một:
Đất nước ta đâu chẳng chiến trường
Sao suốt cả trăm năm
Ở Côn Đảo đạn chỉ bay từ một phía?
Hai:
Từ những số tù khắc trên viên ngói vỡ
Khôi phục lại tên cho các ngôi mộ – Khó không?
Ba:
Ở nghĩa địa Hàng Dương
Với hai vạn linh hồn
Bao nhiêu đoàn hành hương thắp hương
Thì mỗi linh hồn được riêng một nén?
“Ngả lưng” giữa hai cuộc chiến (Nguyễn Thái Sơn)
Với nhiều người Việt từng sống
đang sống
Thế kỉ Hai mươi dài
cực dài
chỉ Thập niên Sáu mươi đã lâu như cả thế kỉ yên bình
từng trôi qua lặng lẽ
Tây Ban cầm sáu dây
cây đàn huyền diệu của văn hoá văn minh Nhân loại
không dễ độc tấu mười chương khúc của Thập kỉ Sáu mươi
ta thửa đàn mười hai dây ghép bằng sắt gang tre nứa
chỉnh đàn đến không thể căng thêm
để dây khỏi đứt tung
âm thanh không lạc
thấp hơn nửa cung cao hơn nửa nốt
năm tháng – hàng phím lõm!…
sau chín năm kháng chiến
những người lính Trung đoàn Thủ Đô, Đoàn quân Tây Tiến
tuổi ba lăm bốn mươi
sung sức giữa thời trận mạc
đủ sức đuổi giặc đến mũi Cà Mau
bịt chặt cảng Đà Nẵng, Sài Gòn
không để giặc ngoại xâm đổ bộ lên đất liền lần nữa
những đại đoàn chủ lực
Quân Tiên Phong, Chiến Thắng, Đồng Bằng…
bừng bừng nhuệ khí
hạ trại ở Đồng Lê
án binh quanh Nhật Lệ
dừng cuộc trường chinh trước Khu Phi quân sự Vĩnh Linh
những người lính từng trải im lặng nhìn nhau
đất nước phải chia đôi?
không thể hiểu
không sao hiểu nổi!
Vĩ tuyến Mười Bảy
Vĩ
tuyến
Mười
Bảy
!!!
???…
sau ba ngàn ngày chiến trận
những dàn đại bác nguội dần
vỏ đạn, xác ca nô đợi hoá thân
thành nồi đồng điếu chảo gang
trăm vạn chiến binh náo nức thay nhau nghỉ phép
bao cô gái quê xốn xang ngóng trông bộ đội về làng
mơn mởn con gái tỉnh Đông xứ Đoài đồng dâu bãi mía
vừa kịp dậy thì
những cô hàng xén hàng tấm Hải Dương,
Bắc Ninh, Nho Quan, Phủ Lý
chải mượt tóc bồng lá bún
mơ làm con dâu Cụ Hồ – vợ vệ quốc quân
từ Tây Bắc, Sầm Nưa, Mường Lát
khoác áo trường chinh về lại kinh thành
những sĩ quan không cấp bậc quân hàm
oai hùng giầy đen
áo đại cán Tôn Trung Sơn bốn túi
lọt mắt xanh tiểu thư Hàng Bạc, Đồng Xuân
chiến binh Bắc Bắc, Thủ Đô, Tu Vũ
“hành quân” ngang dọc giấc mơ thôn nữ
khăn nâu đồng tiền khăn đen mỏ quạ
Từ Sơn, Lục Ngạn, Canh Diễn, Nhật Tân…
mẹ chồng sinh thêm con út con thêm
nàng dâu hai năm ba lần vượt cạn
làng quê phố thị râm ran pháo cưới
những cô đỡ trẻ các bà mụ vườn
bao năm nhàn nhã chân tê tay dại
ngày ngóng người mời đêm chờ kẻ gọi
bây giờ tất bật đi sớm về khuya
“từ nay bom đạn hết rồi
con thuyền xuôi ngược thảnh thơi giữa dòng…”
trẻ trồng na già giồng bạch đàn
xẻ đá nung vôi đắp lò nướng gạch
“Thẻ Nhận ruộng” trường tồn cùng phim ảnh
thành báu vật trong các viện bảo tàng
– kỉ niệm một thời gửi tới mai sau (?)
ruộng mới nhận vừa chia bị gom vào hợp tác
“chiêm mùa cờ đỏ ven đê
sớm hôm tiếng trống đi về trong thôn”
chỉ vài trăm người biết:
bộ đội công binh sắp mở đường mòn dọc Trường Sơn
chỉ mấy chục người hay:
những tàu không số đã âm thầm rẽ sóng biển Đông
vạch Đường Hồ Chí Minh trên biển
cây dương cầm cũ dưới tán đại ngàn
vang lên từng chùm hợp âm kết thành giai điệu
Nhạc sĩ Lưu Hữu Phước viết những nốt nhạc mở đầu
hành khúc “Giải phóng miền Nam”
– lại có chiến tranh!
– chiến tranh sắp nổ ra!
những người làm mẹ cha
giao thừa năm ấy vẫn không ngờ cuộc chiến khốc liệt đã gần
Tết ấy với bao cuộc đời đã là Tết cuối
“cả nước lên đường
xao xuyến bờ tre từng hồi trống giục”
con trai lớn nhập ngũ
bố hoãn phục viên
cỏ thao trường chưa kịp hồi sinh
lại dập nát dưới đế giày lính mới
chồng thôi làm nhà ngói
vợ bán đong thóc trữ sắn khoai
con gái vội lấy chồng
gấp gáp đẻ con trai
cả những người dân thường cũng hiểu
chiến tranh lần này dằng dai khốc liệt
vợ chồng li tán gia đình nát tan
chục triệu người Việt Nam mang thương tích suốt đời
mấy triệu người sẽ chết…
Những bài thơ tự do hiện đại hay
Các bài thơ viết theo thể tự do hiện đại với đa chủ đề. Bạn có thể theo dõi tổng hợp:
Ba lần về thăm Bát Tràng (Huy Cận)
Hai mươi năm về trước, Bát Tràng ơi!
Ta cùng bạn về thăm làng cũ
Nhà san sát như đàn chim đến đậu
Bến sông quen, lánh gió chiều đông.
Rét tê da, tím cả nước sông Hồng
Men trên sứ cũng tưởng chừng tái lại.
Làng sa sút. Chồng chơ chum vại
Ế nằm lăn. Gạch ngói bạc mầu.
Nắng chiều gầy, những em bé ôm nhau
Cho đỡ rét đứng đầu phố quạnh…
Bát Tràng tựa một hòn đất quánh
Đang héo khô giữa gió lạnh trời hanh
Bát Tràng hắt hiu trong ngọn gió chiến tranh
Đang thổi tới xạc xào đất nước.
Ta quên bằng buổi chiều buồn thuở trước
Thì một đêm ta lại băng đồng,
Lại đến Bát Tràng đậu kín bên sông.
Đông Bốn Bảy – núi rừng Việt Bắc
Tây bỏ chạy, xác đè lên xác…
Nước sông Hồng cuồn cuộn về xuôi,
Du kích sông Hồng tay súng chắc rồi,
Ta sung sướng nhìn trên bến cũ
Bát Tràng đứng ngang hào dọc ụ,
Làng thân yêu đã hoá pháo đài…
Gió trên sông thổi rít những hơi dài,
Tay ta đón những bàn tay ấm nóng,
Cổ ta nghẹn cầm những tay nắm súng
Tay những em xưa leo lét mặt gày
Như ngọn đèn tàn. Đội ngũ các em đây
Đang xúm xít cũng tựa nhà chen mái,
Cũng rắn chắc như chất sành chum vại
Lửa quê hương nung nấu, Bát Tràng ơi!
Đầu năm nay rộn rã góc trời
Bắc Hưng Hải mở công trường. Làng cũ
San sát mái như đàn chim xưa đậu
Ở ven sông. Ta lại về thăm.
Mặt trời xuân theo nhịp vạn tay làm
Cũng nhảy múa trên sông Hồng ấm áp.
Làng cũ thân yêu bà con tấp nập
Dời nhà đi lấy chỗ đào kênh.
Cả làng xưa như một toán chim lành
Đang vỗ cánh bay dời bến đậu.
Bạn cùng ta ráo bước bến sông
Gặp lại bà con vai gánh vai gồng
Như trẩy hội, tấm lòng cũng trĩu.
Phố cũ này đây chuỗi ngày khô héo
Rồi mai đây ức triệu nước tuôn về.
Chân dậm nền nhà cũ tưởng chừng nghe
Tiếng quá khứ dội lần sau chót.
Phải không chị, phải không anh, mồ hôi nhỏ giọt
Miệng cười vui, mắt ngấn lệ long lanh
Theo nhịp sông Hồng, tay vội chân nhanh,
Tương lai đến rộn ràng trước ngõ.
Bát Tràng ơi! Thân yêu làng cũ,
Ba lần về thăm: đau khổ, đấu tranh,
Đến hôm nay, mở cửa đón bình minh
Người bay đậu lên bờ cao rộng
Như cả quê hương đời đời giải phóng…
10-1959
Nói gì đi chứ (Lê Minh Quốc)
rón rén bước vào nhà
mẹ giờ này đã ngủ
ngoài sân
tiếng chó sủa
ngoài sân
mèo meo meo meo
X như vệt rêu
còn nguyên trong trí nhớ
thắp một nén nhang thơm
yêu mình hơn
chán mình hơn
căn phòng vài mét vuông
gối đầu lên sách
những viễn du thơ mộng xa vời
gương mặt người
xanh hồng tím đỏ
những ký ức trên tường
như bóng ma
chập chờn
cũng xanh tím trắng đen
có phải đã đêm
hay mới vừa bình minh chợt đến?
không người
đường phố không người
quanh đây không người
không tiếng nói con người
cúi xuống từng con chữ
trang sách mở
mày nói gì đi chứ?
nói gì?
đêm đã khuya và khuya lên trong mắt
ngủ đi
ừ ngủ đi
ngày trôi lạc loài chông chênh sắp ngã
tôi nhìn tôi xa lạ
một tiếng cười lạnh buốt trong gương…
Anh đã lớn khôn (Đỗ Minh Tuấn)
Sẽ chẳng còn đâu chuỗi ngày điên dại
Anh mất trí khôn, mất cả trời mây
Lời nói thấm vào ta như thuốc độc
Chỉ còn em biết lặng im thôi
Tha thứ cho anh những lời cay nghiệt
Ý nghĩ hoài nghi, giọng nói điên khùng
Và ánh mắt theo dõi em từng phút
Đè nặng đời em quả tim lắm ghen tuông
Tha thứ cho anh tấm thân tàn tạ
Không dám rời em dù chỉ một ngày
Lúc dại dột tìm em giữa những lời nguyền rủa
Lúc rụt rè, mòn mỏi đợi bên cây
Sẽ chẳng còn đâu những ngày điên dại ấy
Những vết cắn đau, những tiếng khóc tủi hờn
Anh đã biết khôn rồi, anh đã lớn
Em đã dạy anh lẽ phải, tình thương
Cho em được thảnh thơi và yên ả
Anh sẽ yêu em tin cậy dịu dàng
Trả cho tim những phút giờ xa vắng
Để em đắm mình trong hạnh phúc của riêng em…
Có cách gì kể lại những giấc mơ (Thanh Thảo)
Anh chỉ là kẻ bán dạo tình yêu của mình trên net phải không em (Hoàng Anh Tú)
Anh chỉ là kẻ bán dạo tình yêu của mình trên net phải không em?
Kẻ bán dạo đáng thương hại
Bị em nhìn như tên có lòng tự trọng rách rưới
Đáng khinh!
Anh tự biết phận mình
Chẳng có gì cao quý để khoác ra ngoài hãnh diện
Anh cầm trên tay những mảnh rời tình
Nhăn nhúm sau những trận cãi cọ liên miên
Về đi em, phía xa kia đã tối đen
Bão tố
Của rất nhiều đổ vỡ
Đôi ta
Anh có thể cắt tay mình để tự hứa rằng là
Sau những gì nỗ lực
Anh sẽ sống một cuộc đời rất thực
Không có em
Thôi, đã chẳng còn gì để ca thán nỗi niềm
Em cao quý và em sang trọng quá
Tất cả những gì anh có đều chẳng là gì cả
Tình bán ai mua? anh chẳng cần gì
Những cơn nổi điên cũng dịu đi
Chỉ còn lại là nỗi ê chề thất vọng
Chúc em được sống
Với những cửa hàng lộng lẫy khác anh
Kết luận
Những bài thơ tự do hay là tổng hợp thơ với nhiều chủ đề đa dạng khác nhau. Mỗi bài thơ đều chất chứa bao nỗi niềm riêng của tác giả, nhà thơ về chủ đề được viết.