Tuyển tập thơ về Sài Gòn hoa lệ (lục bát, thơ 4, 5 chữ) hay

Những câu thơ về Sài Gòn chứa đựng nhiều cảm xúc có vui có buồn. Thành phố Hồ Chí Minh là lựa chọn lập nghiệp của nhiều bạn trẻ. Ở đó có kỷ niệm thuở đại học, áp lực công việc cuộc sống cũng có những niềm vui rất đỗi ngọt ngào.

The Poet Magazine đã tập hợp những bài thơ hay nhất nhiều chủ đề. Mỗi dòng thơ là lời tâm sự thủ thỉ của tác giả gửi gắm, chia sẻ về cuộc sống nơi phố thị hoa lệ này.

Table of Contents

Thơ ngắn về Sài Gòn

Các bài thơ ngắn về thành phố Hồ Chí Minh sử dụng câu từ chắt lọc, tâm trạng và sâu lắng. Mỗi bài như câu chuyện kể về cuộc sống của thi sĩ.

1/ Ăn Tết ở Sài Gòn (Cao Thị Ngọc Ánh)

Nghìn dặm xa xôi trải nước non,
Thoi đà thấm thoát sáu trăng tròn.
Xuân về hớn hở người vui bạn,
Tết đến bùi ngùi mẹ nhớ con.
Người trước năm mươi đà biết dại
Ta nay sáu chục vẫn chưa khôn
Nam kỳ ướm hỏi ai tri thức
Khắc khoải xa nghe cuốc gọi hồn.

2/ Bên hiên KT Sài Gòn (Hư vô)

Sài gòn mưa lất phất
Vừa đủ ướt mi em
Vậy mà hồn tôi đã
Như chiếc lá gập ghềnh.

Nghênh ngang cùng ngọn tóc
Một thời tình ngu ngơ
Còn in trên chấm cỏ
Dấu tay em tình cờ.

Cơn mưa phùn ngày cũ
Tạt vào giấc mơ tôi
Những chiều trong hoạ thất
Ngồi vẽ bóng một người.

Lá bay ngoài cửa lớp
Ngỡ bước chân em về
Góc Pasteur thềm đá
Sóng sánh giọt cà phê.

Pha buồn chung đáy tách
Cho đậm nét son môi
Em tô vào nhan sắc
Để bước tới cuộc đời.

Bên hiên trường Kiến Trúc
Đã vắng một chỗ ngồi
Tôi mang hồn Gothic
Vẽ bóng chiều đang rơi…

3/ Bên hiên Rex Sài Gòn

Mưa ngang hàng hiên Rex
Lá vàng rung ngọn cây
Em quay lưng giấu mặt
Giấu cả tiếng thở dài.

Cho hạt bụi đừng vướng
Vào giọt lệ không chân
Đang âm thầm lăn xuống
Chỗ di tích tình nhân.

Mà có lần tôi đến
Như một ngọn mưa xuân
Rắc vào em nhan sắc
Ran rát dấu môi trần.

Những ân cần quấn quít
Rồi cũng phải chia xa
Em chưa thành người lạ
Phố xá đã nhạt nhoà.

Sài gòn ngày cuối Tết
Hoa rụng đầy bước chân
Em như nụ dã cúc
Cho bóng tôi còn gần.

Vậy mà vụt ngoảnh lại
Đâu còn kịp thấy nhau
Hành lang dài hun hút
Biết em đi hướng nào.

Tự Do hay Nguyễn Huệ
Mưa cũng đã xanh thì
Dù em có bước vội
Chắc gì khỏi ướt mi…

4/ Buổi sáng Sài Gòn (Ngô Thị Hạnh)

Gió buổi sáng nồng nàn tung vũ điệu
như gái xuân mười bảy thích rong chơi
giọng hoạ mi trong như màu nắng
hanh hanh Sài Gòn, phố xá trôi nghiêng.

Những mầm non trong em thức dậy
bật tung cánh cửa lòng mình
như thanh âm khúc đồng dao réo gọi
vồn vã mưa vồn vã nắng xanh ngời.

Hoa có chờ sương mai
anh có chờ mưa phố
giọt mát xuống vai, thức trọn những đêm nồng…

Trăng ngái ngủ
phố cùng tình yêu đi tiếp quãng đường trần
thời gian chẳng là gì cả
khi hẻm gầy mang trọn những thương yêu…

thơ về sài gòn
Tổng hợp những câu thơ hay và cảm xúc

5/ Chỉ nhớ Sài Gòn thôi (Nguyễn Phong Việt)

Quen rồi cái lạnh phương ấy
Áo len, mũ chụp với bao tay
Sài Gòn những trưa nóng như lửa
Con gái Hà Nội như… đi cày!

Cùng mẹ vào thăm người bạn cũ
May mà vớ được gã con trai
Con hai bà mẹ đều bằng tuổi
Tâm đầu ý hợp gọn một ngày

Con gái Hà Nội giục ra phố
Gã trai hí hửng giọng cười khan
Chạy xe gì mà toàn lạng lách
Để người ta ôm eo mấy lần

Chưa kịp biết hết Sài Gòn phố
Con gái Hà Nội phải về rồi
Hỏi thăm sẽ nhớ điều gì nhất
À… ừ… chỉ – nhớ – Sài – Gòn – thôi…!

6/ Câu hát chợ phiên Sài Gòn (Nguyễn Phúc Ưng Bình)

1
Chiều hôm qua em xuống chợ phiên
Em mua một quả sầu riêng em về
Biếu anh, anh lại cười chê
Chê mùi lạ lạ gái nhà quê mua lầm

2
Ôm quả sầu riêng em qua miền Rạch Giá
Bâng khuâng trong dạ quay lại ngã Gò Công
May may nhằm buổi chợ đông
Gặp Bạc Liêu công tử bán mấy chục đồng cũng mua

7/ Có một “mùa Sài Gòn”

Sài Gòn
Đâu có mùa thu
Chỉ
là nắng nhuộm
Mưa ru bềnh bồng

Sài Gòn
Không có mùa đông
Chỉ là băng giá trong lòng người thôi!

Sài Gòn

một mùa thôi
Mùa thương nhớ cũ bồi hồi trong ta…

8/ Góc im ắng của Sài Gòn…

Giọt nước mắt lặng lẽ rớt trong hồn
Ba giờ rồi mà sao trời chưa chịu sáng?
Sài Gòn cũng có khi im ắng
Trống trơn không nửa tiếng đời…

Sài Gòn không phải của tôi
Lạ lẫm trong ngày sôi động
Bỡ ngỡ trong chiều nồng ấm
Hững hờ giữa đêm quạnh vắng…
Sài Gòn vẫn cách vời tôi?

Sao mùa này Sài Gòn không có lá rơi?
Nếu có, đêm chắc không lặng thế?
Tôi vẫn mãi là tôi, của Huế
Giữa Sài Gòn, ngu ngơ!

9/ Gót xuân Sài Gòn

Bước theo nhịp guốc Sài Gòn
Còn thơm dáng tóc dọc đường em qua
Phấn hương quấn quít lụa là
Bỏ tôi chết đứng giữa tà áo bay.

Hiên chiều phố đã như say
Để em nhón gót cho dài bóng không
Tôi vấp ngang bụi gai hồng
Hồn phiêu dạt mộng bềnh bồng, đó em!

Như ngọn sóng cuốn vào tim
Giọt cà phê bỗng lung linh Sài Gòn
Từ em áp nụ môi non
Vành ly bỏ lại vẫn còn thơm tho.

Cũng đâu chắc phải tình cờ
Hồn em thất lạc vào thơ tôi rồi
Trái tim động đậy đâm chồi
Giấu trong lụa biếc một thời tình si.

Mùa xuân vừa mới dậy thì
Dung nhan em đã kiêu kỳ mê man
Để thơ tôi biết hoang đàng
Theo em cho phố còn vang gót người…

Thơ về Sài Gòn hoa lệ

Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo chắc hẳn là cách gọi quen thuộc của thành phố này. Sự đối lập giữa các tầng lớp, con người tại đây được nhiều tác giả phản ánh trong thơ ca.

1/ Khoảng khắc Sài Gòn

Sài Gòn cơm áo bơ phờ,
Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài Gòn
Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhuỵ hoa mặn nồng

Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân
Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.
Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài Gòn.

2/ Cuộc vui trong dinh Độc Lập

Quân đội quốc gia giết chết một trăm ba mươi mốt
thường dân trong một trận càn
Những người không vũ khí
Và “Sài Gòn hoa lệ”
Phải nghiêng mình liên hoan
“Quân đội quốc gia” duyệt binh hùng vĩ
Lưỡi lê đi từng hàng từng hàng
Đầu lưỡi lê còn khóc máu đàn bà, con trẻ
Còn khóc những gì… Việt Nam
Hoa hồng lẫn với máu và bùn trên xích sắt xe tăng
Cười với bọn giết người rất trẻ
Tay không run và mắt không hề rớm lệ
Mũ sắt ngời và lon sáng choang
Tổng thống Ngô Đình Diệm đọc diễn văn:
“Đây là nhờ ơn nước Mỹ
Hôm nay ta giết được một trăm ba mươi người lẻ
Ngày mai lên hàng ngàn
Ông Kennơđy cho ta hai tỷ
Phải biết đường làm ăn”
Rồi pháo hoa bắn cho đêm vui văn nghệ
Người Mỹ muốn cho cuộc chơi được nhẹ
Đêm ấy không nhảy rumba mà nhảy van-x
Nhạc thất thanh bổng ào lên rách xé
Như mổ người lấy gan
Như mổ người lấy gan…
Và trên trăm lá cờ quốc gia ròng ròng máu đàn bà, con trẻ
Máu những người chết oan
Máu những người chết oan

3/ Sài Gòn lạ và quen (Hoàng Hùng Hà)

Tôi từ phương Bắc đến
nên gọi là khách lạ phải không em?
đêm,
đi giữa phồn hoa loang loáng ánh đèn
sao bàn chân không biết ngại
gió triền sông vọng về thổi mãi
mát rượi nỗi hoài mong

Thành phố buổi sớm mai
dịu sàng thức dậy một nụ cười thật êm
hình như là em gái
nồng nã bụi xe và giọng người tứ xứ
trò chuyện quê hương giữa Sài thành ồn ã
ngỡ thân nhau như tự bao giờ…

Đi xa quê người bỗng thấy gần hơn
gồng gánh cuộc mưu sinh và vạn điều giản dị
những mảnh đời lam lũ không còn ngạc nhiên đám choai choai rồ ga hò hét
nhưng vẫn kịp giật mình một tiếng dế kêu sương

Đêm phương Nam
thao thiết cơn mơ giữa lòng thành phố trẻ
cái thành phố đã tự gọi mình bằng tên phủ tên sông
khai sinh và lớn lên chốn đầm lầy ngập nước
những chuyện ấy…
sau ba trăn năm lẻ
bây giờ vỉa hè có nhớ chăng?
hàng me có nhớ chăng?
và Sài Gòn nghĩa là gì em nhỉ?
cho tôi hay
để thân quen
nhung nhớ bữa mai về…

Thơ lục bát về thành phố Hồ Chí Minh

Thơ lục bát về Sài Gòn sử dụng nghiêm luật chặt chẽ. Dù thể thơ này mang lại cảm giác “cũ kỹ” nhưng không bao giờ lỗi thời, có thể khiến bất kỳ ai phải xúc động.

1/ Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ (Ca dao – Khuyết danh)

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ,
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu.
Anh về học lấy chữ nhu,
Chín trăng em đợi, mười thu em chờ

2/ Uống ly Starbucks Sài Gòn

Uống ly Starbucks Sài Gòn
Hồn xanh xao phố đêm cùng tận tôi
Giọt tình lăn lóc trên môi
Còn nghe đắm đuối một thời Trưng Vương.

Uống ly Starbucks không đường
Ngọt như hương sắc thuở hường nhan em
Tôi ngồi nhấp cạn cùng đêm
Buồn nghiêng bóng tách cuối thềm rêu phai.

Chỗ em bỏ lại hình hài
Đêm buông dáng tóc áo bay lưng trần
Một lần được gọi tình nhân
Nghe trong ngực thở đã trầm luân em.

Uống đêm nguyệt động Sài Gòn
Lối trăng ngày cũ có còn mênh mông
Thì em cũng đã ngược dòng
Hồn tôi chạm đáy ly không phố người…

3/ Đêm Sài Gòn nghe tiếng ca dao

Đêm nay còn có đêm mai…
Dây giăng khắp phố, kẽm gai ngăn đường!
Lòng người nghe vết đau thương
Vì đâu nên nỗi tai ương hãi hùng!?

“Bầu ơi, thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.”
Tình Người về giữa gian nan
Nhiễu nhương, đói khổ, cơ hàn, chua cay!

Bàn tay tìm lấy bàn bay
Bó rau, túi gạo nói thay ngàn lời.
Nhìn nhau cho rõ mặt người
Đi qua nỗi chết nụ cười gửi nhau.

Một lần trông thấy bể dâu
Biết ai còn nhớ đến câu ân tình
Tình yêu. Thượng đế. Sinh linh
Quê hương còn đó mảnh tình ca dao.

4/ Đêm, nhớ trăng Sài Gòn (Du Tử Lê)

Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây

Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh

Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do

Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào?

5/ Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ (Nguyễn An Bình)

Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ
Chợt giật mình ta thành kẻ tha phương
Tiếng rao đêm giữa phố phường bề bộn
Biết ai nghe – riêng ta một nỗi buồn.

Tiếng gỏ tre dài theo con phố vắng
Chân bước đều theo nhịp gỏ song loan
Bàn chân nhỏ qua góc đường hiu quạnh
Ta cũng bùi ngùi kiếp sống ngổn ngang.

Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gõ
Em kể ta chuyện Đức Phổ quê nhà
Tin bão rớt chợt chùng lòng muốn khóc
Mấy năm chưa về xa lại càng xa.

Mưa đổ lạnh gió lùa thêm xao xác
Nhắc chuyện làng xa lắc nghĩ mà thương
Em mượn tiếng rao qua cầu sinh lộ
Ta mượn chén sầu hát khúc ly hương.

Thơ về mưa Sài Gòn

Những cơn mưa rào bất chợt mang lại gia vị riêng trong mỗi bài thơ. Mưa tại thành phố Hồ Chí Minh có cảm giác rất lạ, được khắc họa chi tiết trong nhiều tác phẩm.

1/ Buổi trưa Sài Gòn (Trần Mộng Tú)

Mùa mưa đang về giữa Sài Gòn
Con đường Tự Do vỡ oà bong bóng

Em đi dưới trời mưa
Em nhớ anh
Em khóc

Những chiếc taxi nằm im
Sài Gòn trong mưa
Sài Gòn buổi trưa
Sài Gòn như nỗi chết

Sao anh còn trẻ thế
Sao em còn trẻ thế
Sao tình yêu hai ta còn trẻ thế
Lại lăn vào
Một cuộc chiến già nua

Bây giờ một người lính mới
Cầm cây súng cũ xì
Ở tận chi khu Trà Bồng
Một địa danh nghe mà ngơ ngác

Bây giờ một người con gái
Cầm trái tim mình bằng cả hai tay
Đi dưới cơn mưa
Đầy bong bóng nước

Ôi Sài Gòn buổi trưa!

2/ Chiều mưa Sài Gòn nhớ quê (Nguyễn Sĩ Đại)

Sài Gòn mưa quá là mưa
Nhớ thưa người nhớ, buồn chưa hết buồn
Mở rồi tắt Trịnh Công Sơn
Thèm con đường đất bấm trơn quê nhà

18-6-1996

3/ Chợt thương mưa nắng Sài Gòn (Nguyễn An Bình)

Sợ ngày mưa bỏ nắng đi
Tình tôi ở lại xuân thì em đâu
Nghe như nắng vỡ trên đầu
Qua nhà chỉ thấy một màu hoa phai.

Sài Gòn vàng áo em bay
Cà phê góc phố nhớ ngày em xa
Chỉ còn tiếng hát ngân nga
Tình thôi bất chợt chảy qua phiến sầu.

Gìn vàng giữ ngọc cho nhau
Thèm mưa ướt áo qua cầu mênh mông
Tóc dài chảy suốt đời sông
Em thành đá cuội cuối dòng mù sương.

Nắng đâu trải một con đường
Mà mưa trôi mất nỗi buồn riêng tôi
Lỡ câu muối mặn một đời
Yêu em lạ quá quên lời gừng cay.

Một mình tôi giữa chiều nay
Phố xưa bụi đã vàng bay mất rồi
Sài Gòn mưa nắng bùi ngùi
Ngắt câu lục bát chia đôi lời thề.

thơ về mưa sài gòn
Những con mưa vội vàng

Thơ về nắng Sài Gòn

Cái nắng quanh năm ở nơi đây dường như làm người dân phải cáu bẳn, khó chịu. Tuy vậy, nhìn dưới góc độ của thi nhân, bạn sẽ có cái nhìn khác về nắng Sài Gòn.

1/ Chút nắng Sài Gòn

Chút nắng Sài Gòn sưởi ấm tim em!

Nơi đô thành anh vẫn nhớ quê em
Cô giáo nhỏ bên mái trường Phố núi
Bước chân son dẫm lên viên đá cuội
Vẫn lặng thầm ươm những chồi non.
* * *
Ở nơi này anh vẫn nhớ về em
Cô gái nhỏ từ nghìn trùng xa cách
Hai chúng ta ở hai miền tổ quốc
Biết bao giờ gặp lại được em ơi!
* * *
Đêm từng đêm bên giọt đắng cà phê
Nghe thổn thức đong đầy trong khói thuốc
Em có lạnh khi đông về giá buốt?
Anh xin gởi chút nắng Sài gòn
Sưởi ấm trái tim em..

2/ Hiên nắng Sài Gòn

Vạt nắng chạm vai Sài Gòn
Còn thơm hương tóc dọc đường em qua
Duy Tân – Nguyễn Huệ đâu xa
Vậy mà tôi níu vuột tà áo bay!

Mới hay ngọn tóc em dài
Ngày mênh mông phố như mây ngược chiều
Tựa vào vách nắng rong rêu
Hồn tôi tan giữa hiên chiều, bóng không!

Chỗ em bước tới đám đông
Vỉa hè cỏ mọc đã phồng gót chân
Biết đau một thoáng da trần
Đâu còn tôi để em bâng quơ buồn.

Mà thương cho dáng Sài Gòn
Lối xưa đã mất linh hồn từ khi
Em quay mặt bỏ nhau đi
Đường quen lạ phố chiều Duy Tân người…

Thơ về Sài Gòn buồn

Nơi đây chứa đựng nhiều đoạn tình cảm dở dang cũng là kỷ niệm của không ít người. Nỗi buồn của người lớn cô đơn sống và làm việc nơi đất khách cũng được khắc họa chi tiết.

1/ Đi giữa Sài Gòn (Bùi Đức Ánh)

Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắng
Còi xe che mờ dáng em xưa
Tôi cầm màu nắng lang thang mãi
Mà tình lỡ hẹn với cơn mưa

Chắc em từng qua con phố ấy
Hàng cây xào xạc lúc hoàng hôn
Tôi như lữ khách trong miền nhớ
Mắc nợ dài vạt áo chờ mong

Nếu em trở lại ngôi trường cũ
Tôi đã thành phấn trắng phai nhoà
Bảng đen không ghi tên kỷ niệm
Ngọn gió cuối mùa thưa thớt xa

Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắng
Biết giấu nơi đâu một nỗi buồn
Thú thật đời tôi nhiều cay đắng
Từ ngày em vội vã quay lưng!

2/ Đôi khi Sài Gòn (Ngô Thị Hạnh)

Gió nấn ná giọt tình trên tóc
em bàng hoàng tắm trắng dòng kí ức
bởi bộn bề tháng năm

Ngôi nhà tạm bợ
cỏ hoa ngủ nhờ
có bông hoa đi lạc giữa hư không
em cất sợi nhớ vào xa vắng
giang tay ôm nắng vào lòng.
Đôi khi Sài Gòn em đi lạc, bỗng giật mình thấy lòng bớt chật hơn.
sợi thương nơi đáy giếng từ muôn ngàn năm trước, chợt dâng lên sau một trận mưa rào.

Anh ở nơi nào?
Em muốn anh trở về. Rất thật!

3/ Giữa Sài Gòn sao quá bơ vơ (Minh Sơn Lê)

Về đây
ôm nắng Sài Gòn
Nghe
sương mai đậu
lên
hồn bơ vơ
Heo may về nắng thêm khờ
Nắng
nằm đau mỏi
trên
bờ vai anh!

Bể dâu
một cuộc tan tành
Còn bao lâu nữa cho lành quê hương?
Phi trường
đâu bóng người thương
Hồn anh quạnh quẽ
Phi trường vắng hoe!

4/ Khi xa Sài Gòn

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài Gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổ
Sài Gòn đã buồn như trời sớm mai

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ ai khóc thương ai
Sài Gòn giới nghiêm che kín đêm dài
Sài Gòn khói bay, Sài Gòn nắng đổ
Sài Gòn có còn bước chiều bơ vơ

Sài Gòn còn ai khóc kẻ lên đường
Sài Gòn xe chiều rạt rời vó ngựa
Sài Gòn âm thầm, đèn đỏ đèn xanh
Sài Gòn mưa bay, thôi thế cũng đành
Giấc ngủ miền xa, ôm trời núi rừng
Bên rừng nhớ nắng Trung Nguyên

Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhau
Sài Gòn bước ai gõ xuống đêm sầu
Sài Gòn bóng nghiêng, Sài Gòn đứng đợi
Sài Gòn bây giờ cúi mặt xa nhau

Nhiều câu thơ ngôn tình 2 câu cũng thể hiện tâm trạng của Sài Gòn để “vẽ” nên cảm xúc của bản thân trong chuyện tình yêu đôi lứa.

Thơ về Sài Gòn xưa

Hòn ngọc Viễn Đông từng là danh xưng của vùng đất này. Rất nhiều người dân Sài Gòn gốc nhớ về những năm tháng xưa ấy.

1/ Quá Sài Gòn cảm tác (Huỳnh Thúc Kháng)

過柴棍感作
富貴河山尚在聞,
當年曾此會風雲。
穹江有路通曼谷,
紅海無情引法軍。
撫國東宮猶肅像,
鎮西老將賸靈墳。
經過約取歸來日,
把酒憑高一弔君。

Dịch thơ:

Quá Sài Gòn cảm tác
Phú quý hà sơn thượng tại văn,
Đương niên tằng thử hội phong vân.
Khung giang hữu lộ thông Man cốc,
Hồng hải vô tình dẫn Pháp quân.
Phủ quốc đông cung do túc tượng,
Trấn tây lão tướng thặng linh phần.
Kinh qua ước thủ quy lai nhật,
Bả tửu bằng cao nhất điếu quân.

2/ Bốn mươi năm gặp lại chiếc lá me Sài Gòn (Lưng Nguyệt)

Bốn mươi năm gặp lại
Chiếc lá me Sài gòn
Còn non như tơ lụa
Em chưa lần phấn son.

Bốn mươi năm mộng mị
Một thời tình nghênh ngang
Đường Duy Tân – Nguyễn Huệ
Chứng tích thuở hoang đàng.

Giọt cà phê pha đậm
Nhỏ xuống đáy ly tan
Đâu còn ai mà đợi
Chiếc lá rơi muộn màng.

Chiều đã vàng góc phố
Một chỗ buồn riêng tôi
Mà có lần em tới
Mang vết thương vào đời.

Đường chia năm bảy lối
Hối hả gọi tình nhân
Hàng lá me chúi xuống
Đau đã dài ngón chân…

thơ về sài gòn xưa
Hình ảnh Sài Gòn xưa vẫn là ký ức đẹp trong lòng người dân tại đây

3/ Cô Bắc kỳ “Sài Gòn xưa” (Minh Sơn Lê)

Mai em về phố khua guốc mộc
Qua lối Thị Nghè nắng lưa thưa
Áo lụa Hà Đông chiều thả tóc
Yêu lắm, cô nàng “Bắc kỳ xưa”…

Qua Hồng Thập Tự ăn bún mộc
“Hương Bắc” thương lâu đất Sài Gòn
Đưa em về hồn xanh mắt ngọc
Lá đổ “Văn Khoa” chiều vẫn còn…

Tân Định, về nghe bài kinh cũ
Chuông đổ ban chiều vẫn như xưa
Yêu em mái tóc dài vai rủ
Môi cười duyên gái… “Bắc kỳ xưa”…

Mai em về phố khua guốc mộc
“Áo lụa Hà Đông”, “nắng Sài Gòn”
Trả hết cho ai ngày khô khốc
Trả lại cho em… cả Sài Gòn…

4/ Cô ca sĩ Sài Gòn hát bài hát Trường Sơn

Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn
Bài hát viết từ rừng le, rừng khộp
Năm ấy Sài Gòn lô nhô cao ốc
Em chưa biết gì về rừng khộp, rừng le

Anh lên xe trời đổ cơn mưa
Mưa chưa ướt vai em khi ấy
Rau hết rồi, măng rừng anh hái
Hái măng rừng chưa có em đi

Trường Sơn đông gánh gạo rừng khuya
Cô gái ấy gánh đi, chứ em chưa biết gánh
Thuở cô ấy ở rừng em ngồi phòng máy lạnh
Cô gái ấy không về và em hát hôm nay.

Đêm Sài Gòn đỏ rực cờ bay
Trước sân khấu, tôi ngồi nghe em hát
Em tô đỏ môi son, em kể xanh mi mắt
Cô gái ấy ở rừng không có gương soi.

Bài hát như bàn tay còn ấm mồ hôi
Em đang vịn và đi từng hồi, từng nhịp
Những vui buồn đã xa, hôm nay em mới biết
Cô gái ấy rất hiền sẽ dắt tiếp em đi.

5/ Em bé Sài Gòn (Diệp Minh Tuyền)

Em như một con chim xanh
Dang đôi cánh lượn trên thành quê hương
Tuổi xanh bay khắp phố phường
Theo mùa Xuân đến dẫn đường quân đi
Sài Gòn súng nổ ầm ì
Được xông lửa đạn, còn chi vui bằng
Mặt tròn như một vầng trăng
Long lanh ánh mắt, hàm răng em cười
Tay tròn, băng dính đỏ tươi
Mủ ta bèo nạm nắng trời lung linh
Phất cờ trong nắng rung rinh
Lướt qua lửa đạn quanh mình, xong lên
Em là họn hoắt mũi tên
Mà hờn căm phóng vụt xuyên tim thù
Bấy lâu sống cảnh ngục tù
Đời vui bỗng chốc ngàn thu một ngày
Ngời lên trong sắc cờ bay
Xuân về quân đến, cầm tay trao lòng
Tuổi thơ mơ ước chiến công
Bây giờ thả sức vẫy vùng bốn phương
Thoắt hiện thoắt biến trên đường
Khi gieo tiếng nổ, khi trương ngọn cờ
Khi vào thành phố tinh mơ
Khi ra hậu tuyến tờ mờ bóng đêm
Đường khuya sương cỏ êm êm
Thành xưa, phố cũ, đạn rền bước chân
Líu lo tiếng hát trong ngần
Trời lên, đêm hết, mùa xuân đang về
Chân thành lửa nổi bốn bề
Bóng em lồng lộng trên hè phố xa.

Bài thơ về sông Sài Gòn

Hình ảnh sông Sài Gòn không được ưu ái nhiều như sông Hồng, sông Hương nhưng rõ ràng cũng có nét đặc biệt. Nhiều tác giả đã đưa biểu tượng của thành phố này vào thơ ca.

1/ Chuyện tình ở một nơi nguồn sông Sài Gòn (Nguyễn Dương Quang)

Ơi Sài Gòn! Ơi sông mênh mông!
trôi.. trôi.. trôi.. trôi có nhớ nguồn
nhớ con suối nhỏ từ thăm thẳm
dòng Đa Tam chìm trong mù sương?

Nơi ấy, một mối tình rất đẹp
chàng làm thơ, nàng đẹp như thơ
nắng sớm trải hồng lên đôi má
trăng khuya ngủ mượt tóc huyền mơ

Khung cửa trăng sao nghe nàng hát
người thơ đàn dây tỉnh dây say
con suối đệm đều theo ngây ngất
đám côn trùng hoà giọng ngất ngây

Mưa bay gió cuốn cuộc tình lỡ
một đời sông, đời khe núi cao…
chiều trở lại Đa Tam hiu hắt
buồn trông thời gian đã xám màu

Nắng ngợp lênh đênh đường phố rộng
hoa mắt tìm em giữa Sài Gòn
hỡi ơi suối chỉ là nhánh lỡ
sầu trôi quanh đá cỏ rêu rong

Thiên thu môi mắt thầm thì hát
mùi hương xưa ướp mộng không rời
nợ em một đời thơ chưa dứt
hạnh phúc buồn vui Ngọc Dung ơi!

2/ Dòng sông Sài Gòn ngày nào (Linh Phương)

Những sợi lông măng ngày nào
Bên dòng sông Sài Gòn
Anh đã hôn
Lên chiếc cổ trắng ngần của em
Lúc tiễn anh xuống tàu ra ngoài Côn Đảo xa xăm
Những giọt nước mắt âm thầm
Rơi trên vòng thép kẽm gai
Những giọt nước mắt đỏ như màu máu
Từ trái tim bé bỏng của em
Vỡ oà nỗi đau và nỗi nhớ
Với chừng đó tháng năm

Những sợi lông măng rất mịn màng
Như sương mù buổi sáng
Bay dật dờ giữa dòng sông Sài Gòn
Dòng sông hẹn hò – em nhớ không?
Lúc em còn trẻ dại ngồi khóc bên anh
Mỗi lần nhìn thấy những cánh hoa lửa hàng đêm thắp sáng bầu trời
Mỗi lần nghe tiếng đại bác vọng về thành phố thân yêu
Nơi em cắp sách đến trường
Nơi anh sống đầy âu lo cảnh giác
Nơi cuối cùng của sự bình yên
Nơi em vẫn thường cầu nguyện
Rằng chiến tranh hãy còn xa lắc xa lơ
Trong trí tưởng tượng của anh
Trong trí tưởng tượng của em

Những sợi lông măng dễ thương và rất mềm
Mềm và dễ thương như bờ vai trần trụi của em
Bờ vai theo anh qua bao cánh đồng khói lửa
Qua bao dòng sông đạn bom
Qua bao cánh rừng khô cằn cháy xém
Ôi chiến tranh!
Chiến tranh mang niềm tin – hi vọng của anh
Một mai đất nước hoà bình
Trên chuyến tàu thống nhất Bắc – Nam
Anh còn sống trở về
Được yêu em bằng cả tấm lòng
Được làm thơ bằng cả tấm lòng
Dù tấm lòng chưa đủ
Trước cuộc đời phù phiếm xa hoa

Ôi! Cuộc chiến tranh mấy mươi năm trôi qua
Dài bằng thời gian chờ đợi
Dài bằng nỗi đau và nỗi nhớ
Của anh
Của em

Ôi! Anh vẫn mong những ngày tháng còn lại sẽ êm đềm
Em đềm như dòng sông Sài Gòn ngày nào
Chúng mình hò hẹn
Về tương lai của anh
Của em
Một mai đất nước hoà bình

Thơ về Sài Gòn về đêm

Cảnh đêm ở chốn hoa lệ này đem đến cảm xúc đặc biệt cho bạn. Nếu từng dạo đêm ở những khu phố sầm uất, tấp nập hoặc đơn giản là đi dạo tại bên sông Sài Gòn phía hầm Thủ Thiêm, bạn sẽ hiểu tại sao hình ảnh này được đưa vào thơ ca.

1/ Đêm đánh thức Sài Gòn (Hư vô)

Em về như gió chướng
Đêm đánh thức Sài Gòn
Cho tôi được cuồng đắm
Trong tận cùng mê man.

Còn bàng hoàng hấp hối
Lần chết đuối trên môi
Như loài chim Thorn Birds
Lao thẳng xuống vực đời!

Chỗ hạnh phúc thảng thốt
Nhói tựa dấu gai đâm
Ngón tay em bén ngót
Bấu vào nỗi thăng trầm.

Em về đêm mưa lớn
Tạt cho đầy chiêm bao
Tôi bềnh bồng lảo đảo
Đau đã tới ngọt ngào!

Hồn lơ mơ lạ lẫm
Đêm lăn lóc Sài Gòn
Không trăm năm thì cũng
Còn một lần tình nhân…

thơ về sài gòn về đêm
Cảnh đêm hoa lệ đem đến nhiều cảm xúc

Theo dõi thêm các bài thơ cổ Trung Quốc để biết cách đại thi hào mô tả cảnh đêm. Khả năng sử dụng từ, chơi chữ điêu luyện có thể khiến bạn phải bất ngờ.

2/ Đêm giã từ Sài Gòn (Khuyết danh)

Hồn tôi đang lăn chậm
Theo nhịp thở Sài Gòn
Đêm lung linh giọt lệ
Còn quấn quít mùi hương.

Ngọn đèn vàng đứng đợi
Bàn tay em nôn nao
Bán vào tôi thật chặt
Rồi cũng phải buông nhau!

Đêm Sài Gòn mưa nhẹ
Vừa đủ ướt mi em
Vậy mà hồn tôi đã
Trôi bềnh bồng lênh đênh.

Bỏ lại nhau ngày tháng
Những đắm cuồng mê man
Một thời tình lãng đãng
Còn dấu tích hoang đàng.

Chỗ tim em vụn vỡ
Chất đầy nỗi mong manh
Xanh xao tựa chiếc lá
Vụt hối hả lìa cành.

Sài Gòn như con gái
Đêm đánh thức mùi hương
Cho ngang tàng tóc rối
Phất phơ em dọc đường.

Đứng chờ chuyến tàu cuối
Chở buồn đầy sân ga
Tôi là gã lữ khách
Đâu có phố, có nhà.

Đến, đi như chiếc bóng
Rồi đời cũng hư không
Chỉ còn giọt nước mắt
Em bỏ lại sau cùng…

3/ Đêm lỡ giấc Sài Gòn

Em về như mưa lớn
Đêm đánh thức Sài Gòn
Còn nguyên trong nhịp thở
Nồng nàn dấu phấn son.

Bên vành ly rượu đỏ
Em bỏ lại trên môi
Một nụ hồng mới nở
Phía sau lưng cuộc đời.

Buồn phơi trên bóng lá
Phố xá dài gót chân
Cho đêm hoang chậm lại
Nợ nần còn cưu mang.

Tôi cả đời phiêu lãng
Hoa đã vàng chiêm bao
Ngang vực khuya huyền ảo
Trong tim tôi dạt dào.

Còn lao xao trăn trở
Đêm lỡ giấc Sài Gòn
Em mênh mông lạ lẫm
Bước ra từ bóng gương…

4/ Đêm mưa Sài Gòn (Nguyên Ngữ)

Đêm mưa Sài Gòn mỏng manh sợi tóc
Vành mi cong run rẩy đoá môi sen
E ấp giữ một mùi hương con gái
Ngập ngừng mưa đọng giọt bên thềm
Đêm mưa Sài Gòn mỏng manh vạt áo
Bàn tay thơm hoa sữa thon mềm
Tóc ước đẩm hạt mưa lòng bối rối
Ta giữ chút gì còn phảng phất hương đêm

5/ Đêm Sài Gòn (Phạm Dạ Thủy)

Đêm Sài Gòn là đêm vô cùng ngắn
Mới mắt nhìn tay nắm đã phố khuya

Thời gian chẳng yêu chiều ta thêm nữa
Vừa trắng đêm chớp mắt đã ngày về

Đêm Sài Gòn là đêm không để ngủ *
Tận thẳm sâu ngùn ngụt lửa cháy lòng

Ai im lặng đêm, ai ồn ào phố
Đêm vội vàng chín tới cứ như không

Bất chợt nhận dấu chân đêm đã cuối
Cơn mê còn xanh đêm dĩ vãng rồi

Đêm Sài Gòn níu nhau vào sóng sánh
Khoảnh khắc này nung chảy tận cùng tôi

6/ Đêm Sài Gòn huyền diệu

Sài Gòn về đêm trăng ngắm phố phường
Ngọn đèn ngã Năm rực sáng ngã Bảy hẹn hò rộ lửa
Xa nơi ấy cầu Phú Mỹ lung linh trân châu
Ánh sáng kim cương trải soi quận Hai quận Bảy
Kìa Toà tháp sân bay chót vót quận Nhất

Nơi nơi rộn rã xe sức sống chuyển mình lạng lách
Hòn ngọc Viễn Đông về ắt sánh năm châu
Ôi Sài Gòn tôi yêu trong biển say men quá
Ngắm hoài em xoã áo lụa đi về.

Thơ vui về Sài Gòn

Những câu thơ vui, chế hài hước giúp bạn giải trí, cân bằng cảm xúc. Có nhiều câu thơ thả thính cũng được kết hợp trong những bài thơ này, chắc chắn khiến bạn phải bất ngờ.

1/ Không đề

Kẹt xe kinh hoàng, như cơn ác mộng,

Nước lũ tràn đường, Sài Gòn hỗn loạn.

Xe cứ đổ dồn, như lũ về bờ,

Người dân hốt hoảng, trời mưa đầm đìa

2/ Sài Gòn khi về đêm

Sài Gòn khi về đêm

Là thế giới của tụi tao

Tiếng động cơ hòa nhịp giấc ngủ

Khiến màn đêm thật ảo

Đi theo top, số lượng đông

Gọi nôm na là đạp bão

Những kẻ thích tốc độ cao

Theo tụi tao là hoàn hảo

3/ Kẹt xe

Hôm qua tôi đi làm về
Hàng Xanh xe kẹt, não nề ruột gan
Xe đi tứ hướng ngỗn ngang
Đan xuôi, đan dọc chẳng hàng nào ngay
Tôi thì cứ mãi loay hoay
Kiếm đường để thoát, chạy ngay về nhà
Đố hết anh chị em ta
Tìm được Hưng ở đâu ra trong hình
Ai tìm ra được mặt mình
Hưng đây xin đãi linh đình cà phê
Mời ra cái quán vỉa hè
Trăng thanh gió mắt, ngắm xe kẹt dài
Có anh dáng vẻ đẹp zai
Giữa dòng xe kẹt, mệt nhoài tấm thân
Mong chị em gái ân cần
Đấm lưng, xoa bóp bớt phần thê lương
Xin ai hãy nhủ lòng thương
Cho thêm phấn khởi, vì đường quá đông
Kẹt xe nao núng trong lòng
Trong đầu chỉ muốn cầu mong thoáng đường.

Kết luận

Thơ về Sài Gòn với nhiều chủ đề đem đến đa cung bậc cảm xúc cho bạn đọc. Mỗi câu thơ ẩn chứa những thông điệp riêng, bạn có thể theo dõi để cảm nhận.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *